12. bien sûr?

4K 495 100
                                        

Hắn thường thức dậy vào lúc trời vừa tỏ. Hắn không thể ngủ được nếu có bất kì nguồn sáng nào. Hắn không thích ánh sáng chói. Hôm nay, mọi thứ tỉnh giấc với cái vẻ dịu dàng. Hắn thấy dễ chịu. Hắn kiểm tra lại dụng cụ trong cái hộp bọc nhung, lau chúng để đảm bảo không có bất cứ vệt máu nào còn sót lại. Hắn nhìn thấy một con chim yến đậu trên cái mái gạch nhà đối diện. Hắn cũng có một con chim yến, nhưng nó chết rồi, nên nó được nhồi bông. Hắn sẽ không ăn những thứ mà hắn muốn ngắm nhìn.

Ví dụ con chim hồi nhỏ hắn nuôi.
Hắn yêu nó. Nhưng cái thói quen thấy nó hằng ngày đã găm sâu vào não hắn, đến nỗi hắn nghĩ mình sẽ chết nếu không thấy nó. Hắn sẽ không ăn đứa con gái nhà Artois. Nếu hắn muốn, hắn đã làm thế từ ba tuần trước. Hắn muốn xem trọn vở kịch. Và hơn nữa, hắn đã có kế họach cho cô ta.

Nghĩ đến đấy, hắn bật một bản nhạc, đế tán thưởng chính mình.

*

- Cháu gái, cháu nên ăn món bánh của bà quản gia. Bà ấy làm bánh tuyệt lắm.

Tiếng bà góa Marie, đập từng tiếng vào các bức tường, rồi vọng lại đơn độc trong sự im lặng.

Bà đang có cái thái độ không thể tin được với Anh.
Thế quái quỷ nào mà nó vẫn còn ở đây!
Thế quái nào chứ.  Hay con trai bà yêu nó thật? Nó không có mắt thẩm mỹ chăng? Nó chỉ ăn những cô gái đẹp, rồi lấy những đứa ma chê quỷ hờn? Hay nó thật sự muốn lấy danh tiếng cho gia đình? Nó không căm ghét cái nhà này nữa sao? Hắn không căm ghét dòng máu Việt của mình nữa sao?

Ôi, Auguste bé nhỏ của mẹ. Con yêu.
Hẳn con phải chịu đựng nhiều lắm để góp phần vào việc mua áo váy cho mẹ... Mẹ sẽ mua thật nhiều, thật nhiều chloroform với sarin cho con, con yêu... Và dao nĩa nữa, phải không cậu bé?

- Cảm ơn madame Vildieu.

Anh cảm ơn bà góa phụ lăng loàn rồi bắt đầu chọc nĩa vào miếng bánh kem màu trắng vừa nhận lấy.

Hôm nay có lẽ sẽ là một ngày đặc biệt: Auguste mời cô xem một buổi hòa nhạc ở Théâtre municipal, Nhà hát lớn.

Chắc hẳn, hắn sẽ ngỏ lời.

Trong đời cô, suốt 22 năm, chưa có chàng trai nào ngỏ lời yêu cả.

Thế mà lần đầu này, cô không hề mong muốn.
Mà thậm chí nó cũng không phải thật lòng. Chỉ là làm ăn. Hết. Làm ăn.

Rồi cô sẽ lấy cái của bệnh hoạn kia, rồi sống với hắn đến già, rồi chết.

Nghe thú vị đấy.

Hôm nay Auguste mặc bộ vest màu đen, nhưng nghiêng về xám hơn.

Tóc hắn, như mọi ngày, hơi rối ở phần mái.
Nhưng đấy là một sự rối có sắp xếp. Nó chỉ là điểm nhấn cho cái vẻ đẹp bóng bẩy của hắn thôi.

- Cho phép tôi chứ, cô Artois?

- Dĩ nhiên rồi.

Trông họ thật  dịu dàng với nhau.

AugusteNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ