Chương 32: Ngô Ma Vương

367 29 2
                                    

Phúc hắc, vốn là chữ Hán trong tiếng Nhật (70, 80% chữ trong các văn bản thường ngày của Nhật là chữ phồn thể). Chỉ những người mặt ngoài hiền lành, bụng dạ lại gian ác hoặc có tâm kế. Nghĩa gốc là "Ngay cả ruột gan cũng đều là màu đen", "Bụng dạ đen tối", "Xanh vỏ đỏ lòng".

Nửa năm trước, tòa soạn tổ chức một cuộc thi "Mr Phúc Hắc" không chính thức, sếp Kim Chung Nhân dựa vào hai chữ "Nham hiểm" mà dễ dàng đoạt giải quán quân, Ngô Thế Huân đành đứng thứ hai, được ban giám khảo đánh giá là: Thiên thần và ma quỷ cùng tồn tại.

Bây giờ nghĩ lại, Ngô Thế Huân đạt á quân thật sự không hợp lý. Hắn thiên sứ ở chỗ nào? Đối với ta mà nói, Ngô Thế Huân lúc nào cũng chỉ toan tính xem làm thế nào để đẩy ta từng bước rơi xuống vực sâu ma quỷ. Mà giờ phút này, ta ngoan ngoãn như thỏ trắng đứng trước mặt ma vương giải thích tại sao đến tận hôm nay mới tới thăm bệnh.

Dứt lời, ta vụng trộm liếc mắt nhìn Ngô Ma Vương đang trầm mặc, cuối cùng đành chắp tay trước ngực nói ra một câu mà ta muốn nói nhất tối nay: "Tôi không cần phải đền tiền thuốc men đúng không?" Tuy là vì đuổi theo ta nên mới bị thương, nhưng không phải là ta bảo ngươi đuổi theo, chắc là sẽ không bắt lỗi ta phải không?

Nghe vậy, Ngô Ma Vương hừ lạnh một tiếng, quay mặt lại: "Cậu đền được sao? Cậu có biết vì cái chân gãy này mà ảnh hưởng đến bao nhiêu hợp đồng quảng cáo của tôi không?"

Ta nghẹn ngào, chỉ sợ Ngô Ma Vương chốt một câu: "Cậu cọ toilet cho tôi cả đời là được." Hợp đồng quảng cáo của công ty, ít thì mấy chục nghìn, nhiều thì mấy trăm thậm chí mấy triệu, nếu Ngô Ma Vương truy cứu thật, khỏi cần phải nghĩ, chắc chắn ta không đền nổi.

Vì thế, trước khi Ngô Ma Vương mở miệng, ta vội vàng nói: "Như vậy đi, để Phó tổng Ngô có thể sớm đứng lên được, tôi sẽ tới đây chăm sóc anh!"

Dứt lời, Ngô Ma Vương hài lòng mắt cười cong cong, nhưng vẫn giờ vờ giả vịt xua tay, "Như vậy nhiều không tốt, mặc dù một mình tôi quả thật không tự làm được hết mọi thứ, lại không muốn thuê người giúp việc, nhưng Lộc Hàm cậu dù gì cũng là một biên tập viên, như vậy có phiền cho cậu không?"

Ta lắc đầu nguầy nguậy, "Không phiền, không phiền."

"Thật không?" Ngô Ma Vương lười biếng chống cằm, nheo mắt, "Không phải là tôi ép cậu đâu đấy!"

Ta lệ rơi đầy mặt, "Là tôi tự nguyện, muốn chăm sóc anh vô điều kiện."

Cứ như vậy, trước cạm bẫy đã được sắp đặt của Ngô Ma Vương, ta bước từng bước một, cam tâm tình nguyện nhảy xuống hố.

Hợp đồng có hiệu lực. Bên A, Lộc Hàm, chăm sóc bên B vô điều kiện cho tới khi nào hắn khỏi mới thôi; bên B, Ngô Ma Vương, chỉ cần thoải mái nằm hưởng thụ sự chăm sóc là được. Mà chuyện đầu tiên ta phải làm, chính là tuân thủ chỉ thị của Ngô Ma Vương, chuyển đến ở trong biệt thự, lấy lý do là ở gần để tiện chăm sóc.

Rơi vào đường cùng, ta tay trái cắp hành lý, tay phải ôm Ultraman, trong một chiều nắng vàng rực rỡ, chuyển vào tẩm cung của Ngô Ma Vương. Bởi vì tẩm cung ở chỗ hẻo lánh, rất nhiều tài xế taxi đều không muốn đến, ta liều chết ôm chân Bạch Hiền ba ngày liền, ông anh giàu Bạch Hiền có xe riêng rốt cuộc cũng đồng ý làm lái xe cho ta.

Khi hủ nam đụng độ tổng tài[Hunhan]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ