Chap 47: Cãi vã (Part 1)

1.3K 159 47
                                    

- Sao hyung mời em đi uống trà sữa mà lại vào phòng riêng thế này? - Sehun nham nhở cười - Hay hyung định làm cái gì với em?

- Oh Sehun! - Luhan không thể cười được trước trò đùa kia của Sehun

- Dạ? - Sehun ôm cốc trà sữa vừa hút vừa trả lời

- Ừm ... Ừm thì ... Em có ghét hyung không?

- Sao hyung lại hỏi ngốc thế? - Sehun đặt cốc trà sữa xuống rồi chạy sang bên Luhan, ôm lấy anh vào lòng - Em yêu hyung còn chả hết, sao ghét cho nổi

- Vậy .... Vậy nếu hyung làm chuyện khiến em ghét hyung thì sao?

- Hyung có làm gì em cũng không ghét hyung đâu - Sehun khẳng định rất chắc chắn

- Hyung không nghĩ vậy đâu - Luhan cúi thấp đầu hút trà sữa, miệng lí nhí nói

- Hyung đang nói cái gì vậy? - Sehun nhăn nhó nhìn Luhan bằng ánh mắt kì lạ - Hôm nay hyung bị sao thế?

- Sehun, em có thể hiểu cho hyung không?

Sehun không trả lời, nếp nhăn giữa 2 hàng lông mày càng lúc càng hằn sâu

- Hyung không muốn chia tay với em nhưng .....

- Nhưng? - Sehun lặp lại mà trái tin như đang muốn ngừng đập theo câu nói của Luhan

- Hyung nghĩ hyung phải đi rồi! - Luhan hít một hơi thật sâu rồi vật vã mãi mới nói được

- Hyung đi đâu? - Sehun vẫn mù mịt, không hiểu ý của Luhan.

- Về Trung Quốc.

- Thì chúng ta vẫn đang ở Trung Quốc mà?

- Ý hyung không phải vậy? - Luhan ấp úng nói, 2 tay vò vào nhau toát cả mồ hôi.

- Vậy là sao? - Sehun cũng để ý được thái độ bất thường kia, trong lòng cũng trở nên nhộn nhạo khó hiểu - Hyung nói rõ ra đi.

- Hyung sẽ ... sẽ ... sẽ rời nhóm

Bộp

Cốc trà sữa trên tay Sehun rơi xuống, đổ lênh láng ra sàn. Nhưng giờ phút chẳng còn ai để ý nữa rồi

- Hyung .... Hyung vừa nói cái gì? Em nghe nhầm đúng không? - Sehun cười ngơ ngác

Luhan không trả lời.

- LUHAN HYUNG! - Sehun hét lên. Cũng may đây có tường cách âm không có lẽ ngoài kia biết hết trong này có ai rồi

- Hyung xin lỗi!

- Hahaha - Sehun cười như điên - Hôm nay có phải ngày cá tháng tư không vậy?

- Sehun! Hyung nói thật - Luhan ngẩng đầu lên nhìn Sehun nhưng khi đối diện với ánh mắt trống rỗng của cậu thì anh lại chỉ biết cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình.

- Em không tin! - Sehun lắc đầu rồi túm chặt hai vai Luhan, bắt anh đối diện với cậu - Em chắc chắn là hyung nói đùa

Luhan đau lòng rơi nước mắt. Sehun nhìn dòng nước đang rơi xuống kia lại dường như bừng tỉnh. Cậu ẩn mạnh anh ra

- Em ghét hyung! Em hận hyung!

Sehun vội vàng bỏ chạy, để mặc Luhan ngồi lại nước mắt ướt đẫm hai gò má nhưng khoé môi lại như như đang cười tự giễu bản thân

[Longfic][EXO][SA] Anh sẽ trở về, có phải không?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ