Chương 43

496 5 0
                                    

TÔI SẼ KHIẾN CÔ SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT

Vũ Lục Hàn ngồi cạnh hắn trong căn nhà gỗ trên cây, rất thoải mái nhìn về ngôi biệt thự. Một số phòng sáng đèn. Từ ngoài bờ biển vẫn vọng vào những tiếng cười nói. Ánh sáng bập bùng từ những ngọn đuốc chiếu sáng cả một vùng trên biển, vô cùng đặc biệt, vô cùng ấm áp. Cô cứ mông lung nhìn ra xa như vậy, không biết rằng bên cạnh mình, chàng trai ngoại quốc thỉnh thoảng quay sang liếc một cái. Hàm Vũ Phong suy nghĩ rất nhiều, nhưng không biết phải làm sao để thể hiện. Trên hết, hắn vẫn còn một nỗi băn khoăn mà tự mình không dám khẳng định: là hắn đã yêu cô gái này, hay hắn đang rơi vào tình yêu một lần nữa với người con gái tám năm về trước? Nếu cô gái này biết về người con gái ấy, liệu cô bé có nghĩ hắn tìm đến cô như một sự thay thế không?

"Anh đã yêu ai bao giờ chưa?", Vũ Lục Hàn đột nhiên bật ra câu hỏi khiến hắn giật mình. Bây giờ... chưa phải lúc!

"Chưa", sau một vài giây lặng im, Hàm Vũ Phong trả lời dứt khoát. "Vì sao cô hỏi như vậy?"

"Không có gì...", Vũ Lục Hàn cười chữa ngại, "Tự dưng nghĩ ra..."

Trong thâm tâm, cô đã thấy mâu thuẫn. Cô từng nhớ Trần Hải Minh nói rằng hắn đã thất bại trong tình yêu một lần, nên hắn sợ, không muốn mở lòng lần nữa. Vậy mà hắn phủ nhận điều ấy. Không lẽ... hắn từng yêu đơn phương? Vậy hắn có thấu hiểu cảm xúc của cô lúc này không?

"Còn cô...", hắn quay sang Vũ Lục Hàn, bất ngờ hỏi, "Tình đầu của cô là ai?"

Là anh đấy! Cô rên rỉ trong đầu, nhưng lại mỉm cười giả lả: "Tôi... chưa yêu ai..."

"Còn Từ Thiên?", hắn không ngần ngại hỏi thẳng. Cô đỏ mặt.

"Tôi... chỉ thích thôi...", ngay khi đáp xong, cô mới thấy vô cùng ngớ ngẩn. Hắn cười khẩy.

"Thích"

"Không... không hẳn...", cô lập tức chữa lại, nhưng không biết giải thích thế nào. Tôi từng rất thích anh ấy, nhưng từ khi quen biết anh, tôi hết thích luôn rồi! Lòng cô rền rĩ. Làm sao cô có thể nói những điều như thế với một người đã-có-bạn-gái?

"Vậy còn chàng trai ở trường đại học?", hắn hỏi với âm điệu đều đều. Vũ Lục Hàn ngẩn ngơ trong giây lát.

"Chàng trai nào?"

"Ở trường đại học cô chỉ qua lại với một chàng trai!", hắn hơi cáu kỉnh nhắc lại. Sau vài giây, trong đầu cô hiện ra nụ cười răng khểnh.

"À... Triệu Dương... cậu ta chỉ muốn... kết bạn với tôi!", cô rụt rè đáp. Hắn nhếch miệng cười.

"Kẻ không ai muốn kết bạn như cô lại có người đến kết bạn?", hắn bật lên một tiếng cười pha lẫn chút khinh miệt, "Như vậy chỉ là tiếp cận có mục đích."

Vũ Lục Hàn thấy trong lòng có một chút buồn. Dù cô biết sự thật đúng là như vậy, nhưng khi nghe từ người khác, cô nhận thấy mình thảm hại biết bao! Cô chỉ biết cúi đầu, cười nụ cười buồn bã. Hắn quay sang trước sự im lặng của cô, đôi mắt trùng xuống.

"Tôi xin lỗi... Ý tôi là... Thôi nào, cô biết tôi không có ý như vậy mà...", hắn lập tức chữa lại bằng những câu nói rời rạc, lúng túng, thiếu kiên nhẫn. Vũ Lục Hàn cúi đầu.

TÔI SẼ KHIẾN CÔ SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT !Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ