Chương 43: Lời thổ lộ

1.7K 118 0
                                    


Bìa rừng là nơi cây cối thưa thớt nhất. Ánh sáng len qua những tán lá trên cao và rọi xuống đất tạo nên những vết lỗ chỗ trên mặt đất cùng những sự vật sinh tồn ở lớp thực vật phía dưới. Buổi sáng ở Forks không có một tia nắng. Ánh sáng giống như một lớp sương mù lành lạnh vờn quanh không khí ẩm thấp che giấu bởi những thân cây cao to, ẩm ướt.

Bella đứng im lặng tại một khoảnh đất trống, giữa những cây đại thụ to lớn và sần sùi. Tim cô đập mạnh liên hồi mà không thể tự kiềm chế. Không khí hô hấp cũng như bị đông đặc lại bởi sự sợ hãi và hưng phấn. Cô cảm giác bản thân rành mạch nghe được từng tiếng bước chân chậm rãi mà vững chãi đang tiến gần về phía mình. Cô biết chủ nhân của tiếng bước chân là ai và cũng dự đoán được anh ta sẽ đi theo cô. Có một loại tình cảm kích động kỳ lạ dâng lên từ trái tim rồi chạy thẳng lên trí óc khiến người ta say mê, giống như mọi việc đều nắm trong lòng bàn tay mình hoặc như, bản thân sắp mở ra một cánh cửa thần kỳ dẫn lối cho một thế giới khác.

Một giọng nam khàn khàn, trầm thấp vang lên ngay sau lưng Bella.

"Nói. Chuyện gì?" Trong giọng nói lại để lộ một chút không kiên nhẫn, giống như đang bị phân tâm, lo lắng bởi một sự việc gì khác.

Bella không mấy quan tâm đến tình cảm vô tình để lộ của đối phương. Cô hơi nhắm mắt lại, hai bàn tay siết chặt như để cỗ vũ cho bản thân. Lúc mở ra lại một lần nữa, đôi mắt nâu đã hoàn toàn trở nên kiên định và sáng ngời.

"Tôi biết bí mật của anh, Edward Cullen. Không, nói đúng hơn là bí mật của các người, gia đình Cullen."

Chàng trai tựa hồ đã đoán trước, biểu cảm trên gương mặt điển trai cũng không thay đổi bao nhiêu. Giọng nói của anh ta bình tĩnh vang lên, có phần lười biếng và nhàm chán.

"Có gì cứ nói thẳng, không cần vòng vo. Tôi không có thời gian." (nghe cô nói nhảm.)

Hai nắm tay thả xuôi bên hông càng siết chặt, Bella hơi tức giận trước sự lạnh nhạt của Edward. Cô thở dốc, tiếng nói tuy hơi đứt quãng và khàn khàn nhưng giọng điệu lại chắc chắn vô cùng.

"Mạnh mẽ. Lạnh lẽo. Làn da trắng bệch bất thường. Không ăn uống. Không thể xuất hiện dưới ánh nắng mặt trời. Anh, các người, rõ ràng không phải con người."

"Ồ!" Chàng trai cười khẽ. Anh đứng khoanh tay trước ngực, ánh mắt thâm thuý ngạo nghễ nhìn bóng lưng gầy yếu trước mặt, tác phong lại phóng túng tuỳ ý. "Vậy cô nói xem, chúng tôi là cái gì?"

"Là những kẻ máu lạnh. Ma cà rồng."

"Là gì?"

"Là ma cà rồng."

"Nói to lên, tôi không nghe rõ." Chàng trai ác liệt cười nhưng trong nụ cười lại không hề mang theo chút vui sướng nào, chỉ có lạnh lùng và tàn nhẫn.

"Là ma cà rồng!" Bella thực sự không chịu nổi áp lực đến từ Edward. Cô bất chấp, quay người lại nhìn thẳng vào mắt anh, gằn từng chữ. Trong đôi mắt dấy lên một ngọn lửa quyết liệt không tên.

Edward cười lạnh, đôi mắt lãnh liệt nhìn thẳng vào Bella.

"Vậy mà cũng dám nói ra cơ đấy! Tiểu thư, có lẽ cô vẫn chưa hiểu rõ danh từ này đại biểu cho thứ gì nhỉ? Nếu không cô đã chẳng ngu ngốc mà đơn độc đứng đây, trong rừng rậm, cùng với tôi, kẻ mà cô cho rằng là một con ma cà rồng."

Bản Nhạc Của Những Kẻ Bất TửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ