Chap 35: Ghen

729 44 6
                                    

Hôm sau cậu bị đánh thức bởi những tia nắng sớm từ bên ngoài chiếu vào. Thật sự tối hôm qua cậu ngủ rất ngon. Khẽ mở mắt, sau khi định hình được mịn đang nằm ở đâu, cậu mới giật mình, chẳng phải tối qua cậu ngủ dưới sàn hay sao? Thế nào lại nằm trên giường? Đưa mắt qua người bên cạnh, bắt gặp được ánh mắt ôn nhu của anh đang nhìn mình, còn mỉm cười nữa chứ. Lúc này cậu ý thức được, anh đang ôm lấy mình vào lòng, cố thoát khỏi vòng tay đó. Nhưng không được, càng cố thoát vòng tay anh càng xiếc chặt cậu hơn nữa. Trừng mắt nhìn anh, anh vẫn cười nhìn cậu.

-Mau buông tôi ra- không chịu nỗi rốt cuộc cậu cũng chịu lên tiếng

-Em càng muốn thoát khỏi anh, anh càng ôm em chặt hơn- anh bình tĩnh nói

-Anh dám

-Dám sao không- nói rồi anh ôm chặt cậu hơn- em cứ ngủ thêm đi, hôm nay vẫn còn được nghỉ, mai phải đi học rồi- anh khẽ vỗ lưng cho cậu để cậu dễ ngủ. Cậu một lần nữa lại thiếp đi

Lấn thứ hai cậu tỉnh dậy cũng đã gần trưa rồi. Nhìn quanh căn phòng không thấy anh đâu. Cậu thở dài thất vọng, mới nãy còn ân cần mà vỗ lưng cho cậu ngủ. Thế mà giờ này lại đi đâu mất. Cánh cửa phòng chợt mở, cậu đưa mắt về phía cửa xem là ai, anh bước vào thấy cậu đã thức, nở nụ cười với cậu, ánh mắt vẫn không rời khỏi cái cục bông trên giường kia. Cậu vội tránh ánh mắt của anh, mau xuống giường đi thay đồ.

Lúc cậu thay đồ xong, anh đã laya đồ ăn sẵn ra đợi cậu.

-Em mau ăn đi cho nóng

-Một chút nữa tôi ăn

-Ăn đi rồi mình đi mua đồ nữa

-Anh muốn bày trò gì nữa đây? Tôi đã nói là tôi không ăn

Anh không nói gì, tự tay mình đem thức ăn đút cho cậu. Cậu do bất ngờ nên cũng không kịp phản kháng. Ép một hồi cậu cũng phải ngoan ngoãn mà ăn.

Ăn xong cậu đi soạn tập đi học, sau đó lại nằm trên giường nghịch điện thoại. Anh thì đi đâu không biết, ăn xong dặn cậu ở kí túc xá đợi không được đi đâu hết. Cửa mở, cứ tưởng anh về nhưng không phải, là đôi Song Vương, hai người họ qua nói chuyện chơi với cậu một chút

-Nè nhị Hoành, cậu ở chung với Thiên Tỉ thế nào? Thích chứ?- Vương Nguyên hỏi

-Cái đồ nhị Nguyên nhà cậu, cậu không nói một tiếng liền trực tiếp đổi phòng, lại để anh ta tự ý dọn đồ, đổi đồ- Chí Hoành nói

-Chẳng phải như vậy rất tốt sao?- Vương Nguyên nói

-Tốt đâu không thấy, chỉ thấy khó chịu- Chí Hoành nhăn mặt nói

-Tiểu Hoành, em khó chịu với Thiên Tỉ cũng không liên quan đến bọn anh. Nhưng còn chuyện này, em không lẽ chia cắt bọn anh mãi sao?- Tuấn Khải nãy giờ mới lên tiếng- Anh rất là muốn ở chung với Nguyên nhi nhà anh nha

Tóm lại, đôi Song Vương này rất ăn ý nhau nên Chí Hoành cậu sẽ nói không lại hai người này. Trò chuyện chán rồi, đôi Song Vương cũng mau về phòng, vừa đóng cửa chưa được 15 phút thì lại có người gõ cửa. Cậu thầm nghĩ: Thiên Tỉ có chìa khóa mà, tại sao lạo đi gõ cửa chứ?

 [LONGFIC] [XiHong] Người Sai Là AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ