-LƯU CHÍ HOÀNH!!! CẬU MAU ĐỨNG LẠI CHO TÔI!!!- đúng lúc cửa mở, Chí Hoành đã kịp thời bỏ chạy. Nhưng Phạm Khang không phải là không phát hiện. Khoảng cách thời gian cửa mở và khi Chí Hoành cậu bỏ chạy là không chêch lệch, gần như là một lúc. Nhưng, nếu là trước khi mang thai, cậu có thể chạy nhanh và Phạm Khang có khi sẽ không đuổi theo kịp, còn bây giờ, mang theo tiểu bảo bối đã lớn trong bụng, làm sao mà chạy nhanh cho được?
Vừa xuống được dưới nhà, cậu nhanh chóng hướng ra cửa mà chạy, lúc ở cầu thang đã gần xuống dưới nhà, cậu còn hướng quản gia nói rõ:
-Cháu đã thành công, bà bảo trọng, chờ tin tốt- do không có thời gian nên cậu chỉ kịp nói ngắn gọn như thế
-CẬU ĐỨNG LẠI ĐÓ- Phạm Khang đã đuổi kịp cậu đến cầu thang
Cậu vội mang dép, tung cửa và bỏ chạy. Cố gắng lách qua hai tên bảo vệ của hắn. Cậu thành công lọt qua cửa. Dùng hết sức mình có mà chạy, tay thì cầm điện thoại, liên lạc với Vũ Phong.
*Tút*- sau một tiếng "tút" dài, điện thoại đã được kết nối
-"Alo, anh nghe, lúc nãy anh gọi sao em không..."
-"Phong ca, hộc... hộc... anh mau đến hộc... quán... hộc... trà sữa gần trường... hộc... lúc trước... có chuyện gấp"- cậu lên tiếng cắt ngang lời nói của Vũ Phong, vừa phải chạy vừa lấy hơi để nói
-Lưu Chí Hoành- Phạm Khang vẫn đuổi theo phía sau
-"Anh đến liền"- cảm nhận được điều không hay qua lời nói cùng tiếng thở trong điện thoại, lại thêm một tiếng người gọi tên cậu. Vũ Phong lập túc lên đường. Từ khi về nước đến giờ, anh cũng chưa từng đi tham quan ở nơi này, sau bao nhiêu năm đã thay đổi rất nhiều. Cũng may, Chí Hoành chọn quán trà sữa gần trường lúc trước nên Vũ Phong còn có thể nhớ đường.
Hiện giờ Chí Hoành cậu sau khi may mắn chạy thoát khỏi tên Phạm Khang kia, hiện giờ cậu đang núp ở bụi cây đối diện quán trà sữa.
Ban nãy, vừa chạy đến trước cửa quán, cậu vui mừng định đẩy cửa bước vào thì nghe tiếng bước chân từ đằng sau. Quay đầu thì liền bắt gặp ngay Phạm Khang. Hắn ta sức khỏe cũng không tồi, đuổi bắt cậu từ nãy đến giờ. Hoảng hốt bỏ chạy về phía trước. Nhưng xem ra cứ chạy thẳng hoài một đường như vậy không phải cách hay. Bản thân cậu dù có khỏe đến đâu nhưng cứ chạy mãi như vậy, trong bụng còn mang tiểu bảo bối, cậu đã kiệt sức rồi.
Thấy một chiếc xe tải loại lớn đang chạy đến ở bên kia đường. Cậu liều mình băng qua, vừa kịp lúc, chiếc xe chạy qua, che khuất bóng dáng cậu. Thế là Phạm Khang mất dấu Chí Hoành. Lúc nãy, khi thấy Chí Hoành lao ra đường, Phạm Khang kinh ngạc nhưng lại có chút vui mừng, cứ tưởng cậu định tự tử hay có ý băng qua đường trốn thoát mà bị xe tông trúng. Dù ở lí do nào nếu cậu chết đi, thì tất cả đều có lợi cho hắn, vì thế hắn đã dừng lại, nhìn cậu lao ra đường. Nhưng mọi chuyện đã không như hắn nghĩ, cậu không những không bị xe tông mà còn thành công cắt đuôi hắn. Hắn lao đến tìm cậu. Người tài xế của chiếc xe ban nãy cũng bị dọa đến hồn phách lên mây, tấp vội xe vào. Chí Hoành cậu nhân lúc chiếc xe dừng lại, tạm làm vật che chắn, nhanh chóng rời khỏi nơi ẩn nấp này để tránh Phạm Khang hắn đang qua đây bắt cậu. Men theo chiếc xe, cậu về đến lại bụi cây đối diện quán trà sữa, vội chui vào bụi cây ẩn thân, để tránh bị phát hiện, cậu nhắn một tin cho Vũ Phong:
BẠN ĐANG ĐỌC
[LONGFIC] [XiHong] Người Sai Là Anh
Fanfic[ XiHong ] LONGFIC : Người sai là anh Au:TbTr Thể loại : boy×boy và trai có thể có baby :"> (ai không thích vui lòng bỏ qua), fanfic, ngọt, ngược và có thể OE hoặc SE hay HE (tùy tâm trạng và độ lười của con au :">) Cp : tỉ hoành ; khải nguyên (ít)...