Chap 3 - 5: Chớm mưa

158 4 0
                                    

Cậu ấy đang bước từng bước về phía nó ẩn nấp. Là ngõ cụt rồi, còn chạy đi đâu được? Hân khoanh chân trên sân thượng, rít hộp sữa sì sụp rồi thở dài. Không xa nơi hai đứa đang đứng, khi mà Phong tìm thấy con bé ở góc khuất tối tăm, cậu ấy sẽ nắm lấy tay hay bỏ nó lại? Vì con bé đang trốn trong kia, hình hài thực sự xấu xí.

-Gì nữa?

-Tớ không thích điều kiện trao đổi.

-Đó là chuyện của cậu.

-... Kem không?

-Không.

-Trà sữa?

-Không.

-Bánh?

-…

-Thích món gì?

-Cậu nhét gì vào miệng tớ thì điều kiện vẫn là điều kiện.

-Ai bảo! Vì tự dưng tớ muốn tử tế với cậu. Cả năm chỉ 1, 2 lần thôi mà. – Phong cười khẩy, đu đưa quyển sách.

Ý nghĩ “Đừng dính líu với cậu ta!” trong chặng đường từ não xuống đầu lưỡi luôn bị đổi chiều đột ngột.

-Thay vì ăn, tới nhà cậu được không?

-Nhà tớ không thu vé vào cổng nên bỏ dấu hỏi đi.

-Tới nhà cậu nhé! – Hân khẽ cười.

Chỉ là con bé cảm thấy thế, nhưng hình như, cả hai đều hé một phần cánh cửa của nhau. Bánh xe lăn tròn. Có nên không? Đừng hỏi con bé, lồng ngực rộn rã đâu còn suy nghĩ được gì.

-Mẹ, mẹ ơi…

Xe máy ngoài sân nhưng không ai trả lời. Có lẽ bác gái ra ngoài, Hân vỗ đầu Boo một cái rồi chạy vào nhà tắm, Phong vẫn ngồi ì ở sân chơi với Boo. Sau một thời gian chăm chỉ vỗ vỗ đầu, có vẻ Boo chịu chấp nhận thái độ dựng đứng với động vật của Phong. Luôn tỏ vẻ không thích nhưng khi Boo dụi vào tay, gương mặt hồ hởi thấy rõ. Thực ra Phong chẳng cứng ngắc, cao ngạo như cậu ấy vẫn thế, chỉ là một cậu nhóc cố tỏ ra là mình lớn thôi.

Hân mở cửa và suýt hét lên. Mẹ Phong gục bên bồn tắm, một tay cho vào trong bồn nước đỏ au máu. Con bé lúng túng chốc lát rồi lao về phía bác gái, vừa đỡ vừa gọi Phong. Ngay lúc thấy mẹ như vậy, Phong tái mét mặt nhưng không mất bình tĩnh, trái ngược, còn thuần thục tới lạ. Cậu ấy vừa kiểm tra hơi thở mẹ vừa bấm máy gọi cấp cứu vừa kêu Hân lấy miếng vải dài trên giá đồ trong phòng rửa ảnh, rồi cột chặt phía trên cổ tay bị rạch, khoác thêm vài lớp áo cho bác gái và cõng ra ngoài. Con bé quá lo nên chỉ biết làm theo những gì Phong nói, tới lúc ngồi trên xe cấp cứu, nó mới hoàn hồn.

Vài lần trước gặp, mẹ Phong luôn mặc áo dài tay nên không thấy. Nhưng khi bác sĩ kéo tay áo lên để gắn kim chuyền vào, con bé mới phát hiện ra hai cổ tay bà đầy những vết rạch. Người phụ nữ nhợt nhạt nằm trên cáng này dễ dàng từ bỏ cuộc sống vậy sao? Vì điều gì? 

Phong không run, khá bình tĩnh nữa là đằng khác. Trên giá đồ, không chỉ là một, hai miếng vải, mà tới cả cuộn dày được bó lại, cứ như cậu ấy chuẩn bị sẵn cho tình huống này. Điều này càng khiến con bé lo lắng hơn. Cậu bạn ngồi bên, có đang gắng gượng quá?

Ở lại với mưaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ