Chap 4 - 5: Mưa nặng hạt

121 5 0
                                    

Phong nằm phịch ra thảm, ngả đầu trên gối ngồi. “Hình như có gì dưới gối”, vừa nói Phong vừa thò tay xuống dưới móc lên. Là khung ảnh con bé đã giấu cậu ấy an toàn hơn năm nay, Hân hốt hoảng lao tới giật lấy từ tay Phong. Phong phản xạ nhanh chóng, lùi người về phía sau, đứng bật dậy, giơ lên cao:

-Lên đây lấy đi này!

Con bé nhảy lò cò với, nhưng không được.

-Trả đây!

Nó càng cuống quýt, Phong càng cười khoái chí. Cậu ấy ngước lên nhìn khung ảnh. Ôi không! Giờ thì không kịp nữa rồi. Phong hơi nghiêng đầu:

-Đây là ảnh gia đình cậu hồi xưa à? – Phong lấy tay ấn đầu con bé xuống – Nhìn bản mặt này không lẫn đi đâu được. Mẹ cậu hồi trẻ cũng đẹp đấy nhỉ. Bố cậu…

Phong khựng lại, không nói gì nữa, hạ khung ảnh xuống, đặt vào tay con bé:

-Xin lỗi...

Hân ôm chặt khung ảnh, mắt rơm rớm. Một phần trong nó bị sợ hãi đay nghiến, vậy là Phong đã mở được cánh cửa rồi, nếu như cậu ấy bước vào trong, và trông thấy con bé co rúc trong góc tối thì sao?

-Xin lỗi… xin lỗi mà…

Phong vỗ vỗ vai, con bé muốn ngẩng lên cười xòa để xoa dịu mọi chuyện, nhưng không hiểu sao nó không làm được. Tại sao Phong phải xin lỗi cơ chứ? Người có lỗi là nó, người che dấu mọi chuyện cũng là nó, nó mới là người phải xin lỗi.

Con bé cứ ngồi co gối, ôm ghì khung ảnh trong lòng. Phong chọc ghẹo, dỗ dành rồi im lặng, ở bên cho tới khi bác Viên lên gọi xuống dùng bữa. Phong ngồi xổm trước mặt con bé, lay lay:

-Xuống ăn đi! Tớ về đây.

Hân vẫn không trả lời, cứ ngồi bất động. Phong cười chọc ghẹo:

-Xuống nào! Hay thích tớ cõng xuống? 

-…

-Cậu gầy lắm rồi, không cần giảm cân nữa đâu.

-…

-Đừng thế nữa! – Phong gục đầu vào gối Hân – Nếu muốn tớ không hỏi, tớ sẽ không tò mò dù chỉ một từ.

Phong nhổm dậy, giơ tay trái lên:

-Thề đấy! Nếu nuốt lời, bị gián chui lỗ mũi luôn… Giờ thì xuống ăn được chưa?

Hân không phản ứng, nhưng đã để Phong kéo xuống nhà. Xin lỗi, biết điều đó rất khó chịu với cậu ấy, nhưng nó quá hèn nhát để có thể nói ra.

***

Hân lại tránh mặt rồi. Đáng lẽ Phong không nên đùa dai như vậy. Đúng là thằng ngu mà!

-Hai cậu giận nhau à? – Mai Anh huých nhẹ vào người Phong.

Từ bao giờ mà con nhỏ này cho mình cái quyền thân thiết với cậu thế? Phong vẫn cắm đầu vào sách, không ngẩng lên:

-Không phải chuyện của cậu.

-À ừ, nhưng có người cứ nhìn chòng chọc cậu kìa!

Nghe vậy, cậu nhóc bật như tên bắn, ngước về phía Hân. Gì đâu, con bé đang nhìn ra cửa sổ mà. Tưởng bở manh nha trong não trái lúc nào thế không biết, Phong quê độ, tai nóng rực quay sang trừng mắt với con nhỏ ngồi cạnh. Mai Anh cười khẩy:

Ở lại với mưaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ