Cả hai đứng tần ngần trước rạp chiếu phim.
-Tại sao lại cứ phải là phim tình cảm? – Hân xị mặt – Tớ thích phim kinh dị hơn.
-Nhưng bộ phim này rất cảm động đấy. Tớ thấy chúng ta nên xem.
-Vậy à?
Hân hỏi với vẻ chẳng quan tâm cho lắm. Thực ra Phong chẳng mê phim tâm lý chút nào hết, cậu thích phim hành động với kĩ xảo hoành tráng và hiệu ứng âm thanh tuyệt hảo hơn. Nhưng cậu muốn trong phút sâu lắng của bộ phim cảm động, con bé sẽ dựa đầu vào vai cậu, rồi cậu sẽ được ôm con bé lâu thật lâu. Và, để đạt được điều đó, lần này, cậu nhất quyết không nhường con bé. Cuối cùng thì hai đứa cũng yên vị trong hàng ghế của phòng chiếu bộ phim về một anh chàng tật nguyền vượt lên trên số phận, gặp được người mình yêu. Phong biết được thế là do có xem trailer từ trước, còn đời cậu chưa bao giờ biết xem phim tình cảm ở rạp sẽ dẫn đến hậu quả nào. Thay vì chờ đợi được lúc con bé dựa đầu vào vai, mắt Phong dần nhíu lại và ngủ li bì cho tới tận lúc Hân lay cậu dậy. Màn hình đen kịt, chỉ còn danh sách diễn viên và đội ngũ sản xuất chạy dài. Hân bụm miệng cười, lôi điện thoại có hình cậu nhóc ngủ say sưa ban nãy ra:
-Đúng là nên xem thật!
-Xóa ngay đi!
-Không.
-Tớ bảo xóa mà?
-Rất tiếc phải nhắc lại lần nữa là không.
Hân chạy vụt đi, Phong cuống quýt đuổi theo giằng điện thoại. Cả hai cứ như thế này mãi thật tốt quá!
-Cười nào!
Cả hai toe toét chui rúc trong khung hình bé xíu của điện thoại. Phong nhướn lông mày:
-Cậu thích chụp ảnh đôi vậy à?
-Các đôi luôn làm vậy mà.
Môi trên của Hân hơi dẩu ra, hai má ửng hồng. Nó trả lời bâng quơ, chỉ tập trung vào cài bức ảnh vừa rồi làm hình nền.
-Đúng là con gái!
Phong bĩu môi, lắc đầu, rồi huýt sáo bên cạnh. Nói thế thôi, chứ chả biết ai là người vui hơn trong vụ này đâu, nhất là khi chụp hình, má con bé áp vào má cậu.
Cậu kéo con bé thật nhanh về phía máy chụp hình sticker:
-Nếu thích chụp ảnh đôi như vậy, cái này vui hơn nhiều.
Cả hai làm đủ trò với các tư thế chụp ảnh, rồi hí húi hai chiếc bút điện tử tô tô vẽ vẽ lên những tấm hình. Con bé có vẻ rất thích trò này, nó tít mắt vào vẽ máu mũi, sừng, răng nanh lên mặt cậu trong tấm ảnh. Phong ngưng lại, vì, lại một lần nữa, mặt con bé nằm trong vùng nguy hiểm. Là tại con bé hết đấy nhé, cứ phải khiêu khích cậu như thế à? Cậu thơm nó thì cũng đừng có mà trách.
Chụt một cái, con bé dừng bút, vẫn dán mắt vào màn hình với giọng nói hơi run:
-Ăn gian.
Rồi nó lại tiếp tục vẽ, cậu cũng thế. Tay ngứa ngáy, tâm trí bay bay, và trái tim rỉ mật.
-Tại sao lại có nhà ma trong danh sách chứ?
BẠN ĐANG ĐỌC
Ở lại với mưa
Cerita PendekNhững ngày mưa, tớ sẽ chạy đi tìm cậu. Vì cái thằng không thích che ô một mình đây có lí do riêng. Này con bé thích đi dạo dưới trời mưa kia, ừ thì… chỉ là tớ yêu cậu, và yêu nhiều lắm đấy!