Chap 2 - 5: Một, hai giọt

162 8 0
                                    

-Này! – Hân khều khều – Tan học đi với tớ một chút.

Phong quay ra cửa sổ, cố ném ánh mắt sung sướng đi thật xa:

-Nhưng hôm nay nắng mà?

-Thì cứ đi đi, có mất của cậu tí tự trọng nào đâu.

Ẳng! Ẳng! Đôi mắt như hai hòn bi ve, cái đuôi ngoáy tít chạy vòng quanh.

-Gì đây?

-Nó bị bỏ rơi.

Một con chó con trong thùng giấy có dòng chữ to đùng: “XIN HÃY NHẬN NUÔI”. Phim Hàn chắc? Hay là truyện tranh? Chắc cái người bỏ con cẩu này ở đây lậm phim truyện quá rồi.

Hân gỡ miếng bánh mì cho nó ăn, Phong ngồi phịch xuống cạnh, nhìn bâng quơ. Công viên này… cây cối vẫn thế, chiếc xích đu vẫn vậy, tiếng gió rì rào cũng không thay đổi, chỉ trái tim cậu khác đi. 

-Cậu hay ra đây chơi không?

-Đôi khi - Hân vừa đùa nghịch vừa chỉ tay ra phía xích đu – Chỗ kia thì thường xuyên.

Ờ biết. Hỏi vậy thôi, chứ cậu còn biết nó hay làm gì ở đây nữa cơ. Phong nhìn con bé chơi với con cẩu. Cái miệng chu ra kìa, như con nít! Xem ra, cậu nhóc cũng nên tới công viên này thường xuyên, tốt cho sức khỏe… và một số thứ khác nữa.

-Cậu nuôi nó được không?

-Gì???

-Giống này cũng không khó nuôi lắm.

-Thích chó à?

-Ừ.

-Vậy thì đi mà nuôi.

Phong phủi quần, đứng dậy. Cậu không có nghĩa vụ công ích cho cuộc đời này. Những việc thừa thãi, con bé thích thì nó đi mà làm.

-Nhưng nếu tớ nuôi… - Hân xoa xoa đầu con cún – Nó sẽ chết.

-Không biết nuôi thì để bác người làm nuôi. Cũng chỉ là ngày ăn ba bữa.

-Không phải…

Làm gì có chuyện nuôi chó mà chết được? Câu nói cứ như giấu diếm gì đó.

-Không phải cái gì?

-… Nếu để nó ở đây, nó sẽ chết hoặc bị làm thịt mất.

-Bé tí thế này không ai rảnh hơi ăn đâu.

Hân vẫn ngồi, nắm lấy ống quần Phong, ngước nhìn bằng ánh mắt van nài cũng bi ve không kém con cẩu kia.

-Cậu nuôi nó đi mà.

Rùng mình một cái, chỗ ống quần con bé chạm vào, cảm tưởng như lông đang dựng đứng lên, tê tê, chả lẽ trưa nay lại ăn phải nấm? “Không được! Không được! Đừng có bị mê hoặc!” Phong hét lên trong tâm trí.

-Tớ không thừa thãi tinh thần dâng hiến cộng đồng đâu. Tìm người khác đi!

Hân thở dài, đăm chiêu, chắc nó đang lục lọi xem quen những ai để có thể nhờ vả. Con bé này thì quen ai được chứ, bạn bè giỏi lắm có cậu và Quang. Quang???? Khoan!

-Cho tớ số điện thoại của Quang đi.

Biết ngay mà! Thế nghĩa là con bé này sẽ có số của Quang. Định làm người thứ ba chắc? Biết điểm dừng là gì không? Đừng hòng nhé!

Ở lại với mưaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ