-Lấy giúp tớ chai nước tráng ảnh.
Hân cố kiễng chân với chai nước trên cao nhưng chỉ chạm được đầu ngón tay vào chai. Bất chợt, Phong đứng sát rạt phía sau, hơi đẩy con bé ép vào bàn, lấy chai nước thật nhanh rồi cười:
-Lùn mà cứ thích cố.
Thịch! Thịch! Thịch! Nữa rồi! Gần đây, cứ mỗi khi Phong lại gần là lại xảy ra tình trạng này. Có phải… Không đâu, chắc là vì phòng kín chỉ tờ mờ ánh sáng đỏ khiến thần kinh căng thẳng thôi.
Thịch! Thịch! Thịch! Lại nữa? Xung quanh hoàn toàn sáng sủa, tay hai đứa lỡ chạm vào nhau khi cùng nhặt quyển sách. Chắc là vì ở trong phòng Nguyên với nhiều bức ảnh bầu trời nên khiến người ta nhạy cảm hơn.
Thịch! Thịch! Thịch! Gì nữa đây? Lần này là phòng con bé, đang học tiếng Anh rất chăm chỉ, cậu ấy chỉ ghé lại gần để chỉ bài. Chẳng có thứ gì để đưa đẩy cảm xúc cả. Hân ngó dáo dác xung quanh tìm chỗ đổ tội, rồi ánh mắt nó dừng lại ở Phong. Hay là vì màu tóc mới rất hợp với cậu ấy? Hay là vì da cậu ấy sau một hè đã ngăm đen nhiều? Hay vì lông mi cậu ấy khá dài? Vì sống mũi cao cao cũng đẹp? Vì lúc tập trung, môi cậu ấy hơi chu ra rất đáng yêu? Hay là ngón tay cậu ấy dài và mảnh? Hay là…
-Gì thế?
Hân giật thót, cúi gằm xuống cuốn vở, mặt đỏ bừng:
-Không.
Hay là nó bị bệnh tim rồi?
Cả hai không nói gì, tiếp tục chúi đầu vào bài tập. Phong dạo này cũng khác lắm, khi chỉ có hai đứa, nói chuyện ít hơn rất nhiều, đôi lúc ấp úng tới mức chẳng hiểu cậu ấy đang nói gì. Hình như bạn bè càng thân càng khó trò chuyện?
Choang! Lọ hoa thủy tinh sượt qua vai Phong, qua mặt Hân, vỡ tung trên tường sau lưng con bé. Bố Phong đang xách va li hướng ra cửa thì khựng lại khi thấy hai đứa.
-Nếu anh bước ra khỏi nhà này, tôi sẽ chết cho anh xem.
Bác trai dừng lại ở cửa một lúc, thở dài rồi tiếp tục bước. Phong túm lấy cánh tay ông:
-Bố không nghe thấy mẹ nói gì sao?
-Bố đã chán phải duy trì mạng sống của mẹ con.
Bác trai dứt tay, bước ra khỏi nhà. Mẹ Phong gào lên khóc lóc, đấm liên tục xuống đất. Phong chỉ đứng nhìn mẹ trân trân. Con bé nhìn thấy bờ vai cậu ấy run rẩy, tại sao hai người này lại quá ích kỷ với con của mình như vậy? Con bé nắm lấy tay Phong, kéo cậu ấy chạy thật nhanh khỏi nhà, khỏi nơi đáng khinh bỉ ấy.
-Kem nhé!
-Xin lỗi, nhưng…
-Ừ, vậy thôi!
Phong trầm ngâm tới khi đèn đường bật sáng.
-Chuyện chẳng tới mức cậu phải xị mặt lo lắng thay tớ đâu – Phong dùng tay đẩy Hân – Học xong cấp ba, tớ cũng sẽ rời khỏi gia đình này nên chẳng thực sự quan tâm lắm.
-Không ngừng cố gắng vì nó, muốn thay đổi nó, vậy mà nói không quan tâm? Nói dối dở ẹc.
-… Tớ không làm được. Chẳng tích sự gì đâu!
BẠN ĐANG ĐỌC
Ở lại với mưa
ContoNhững ngày mưa, tớ sẽ chạy đi tìm cậu. Vì cái thằng không thích che ô một mình đây có lí do riêng. Này con bé thích đi dạo dưới trời mưa kia, ừ thì… chỉ là tớ yêu cậu, và yêu nhiều lắm đấy!