Hôm đó, cậu ấy đã nói, và những ngày sau, cậu ấy để tâm. Con bé làm gì, những trang sách lại thôi lật, nói gì cũng cảm giác như cái đầu thông minh ấy đang xới tung lên, nửa thân bên trái gần như tê liệt vì ánh mắt lazer. Trước, Hân có thể nhìn trộm thoải mái mà cậu ấy chẳng hay biết, còn giờ, khéo léo liếc người bên cạnh trong những cái đưa mắt lại là Phong. Trước, khuôn miệng quanh quẩn trong: “có”, “không”, “không hẳn”, giờ, tối thiểu một lần một ngày Phong bắt chuyện, không chịu kém nó dù chỉ một từ, và đáp lại bất cứ câu hỏi không thông thường nào của con bé, cậu ấy đều im lặng 1, 2 giây. Con bé vô hình trở nên rõ nét hơn bao giờ hết trong bán kính 100m quan sát của cậu ta, và chắc chắn, khoảng cách sẽ rút ngắn trong chớp mắt dù nó có biến nhanh thế nào đi nữa. Chu trình giằng co không nhượng bộ của kẻ săn đuổi và người trốn chạy kéo dài cũng đã hai tháng. Tất nhiên chẳng phải điều đáng mừng cho cam. Yên ả gặm nhấm tâm tưởng trong bóng tối là điều quá to tát sao mà cậu ta không cho nổi nó? Nó chẳng cần sự tò mò nào vượt quá xã giao thông thường, nhất là người như thể dù chuyện gì xảy ra, cậu ta cũng sẽ tìm được câu trả lời.
Chỉ vì một nụ cười mỉm vô tình, kẻ keo kiệt xúc cảm bỗng hào phóng quá mức với bạn cùng bàn. Bủn xỉn sự quan tâm với xung quanh vốn là đặc trưng của Phong mà, vậy thì làm ơn đừng đánh mất! Đừng lại gần nó quá! Đừng có bước vào bên trong nó!
-Cậu thiếu thốn bạn bè lắm hả?
Hân hơi liếc sang gã đang chống cằm dò xét rồi lại hí húi vẽ vời, không đáp lại.
-Không có não cũng thừa sức nhận ra con bạn duy nhất của cậu chỉ đang đào mỏ thôi.
-Thì sao?
-Còn nhiều bạn tốt hơn mà?
-… Ban đầu có thể tốt, sau thì chưa chắc.
-Có người này người kia chứ.
-Đúng. – Hân đặt bút xuống, quay sang nhìn Phong – Nhưng đây thích kết bạn với những người mình không ưa và không thấy phiền vì điều đó. Nên bớt chõ mõm vào chuyện của người khác đi!
***
Hân đứng phắt dậy bỏ đi. Và, Phong thì tê liệt như kiểu sốc văn hóa. Con bé lúc nào cũng tỏ ra sợ cậu, vậy mà vừa rồi cậu thấy mình không bằng một con kiến. Có vẻ như nó không thích nhắc tới chuyện này. Tốt thôi, nếu không thích, cậu càng nói.
-Tại sao lại thích kết bạn với người không ưa?
-Việc đó thật phi lý đấy! Mà hình như cậu có nguyên nhân sâu xa lắm?
-Như vậy thì cậu được gì?
-Có vẻ như cậu cũng đâu thật thà lắm trong tình bạn này?
-Có phải cậu sợ những người cậu quý mến thay đổi sau khi chơi với cậu?
Phong khủng bố liên tiếp Hân bằng một chuỗi những câu hỏi không hồi kết, tới mức chỉ cần thấy cậu ở hành lang là nó sẵn sàng đi vòng xuống tầng dưới để không đụng mặt, cả những mẩu giấy Phong gẩy sang chỗ nó tới tấp cũng bị vò nghiến rồi quẳng đi dù chưa được mở ra. Cũng chẳng lạ, dẫu gì hai đứa đã chơi trò đuổi bắt này nhiều ngày rồi. Hơn nữa, cậu nhóc càng ngày càng thích thú với kiểu phản ứng thay đổi đột ngột của con bé.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ở lại với mưa
Historia CortaNhững ngày mưa, tớ sẽ chạy đi tìm cậu. Vì cái thằng không thích che ô một mình đây có lí do riêng. Này con bé thích đi dạo dưới trời mưa kia, ừ thì… chỉ là tớ yêu cậu, và yêu nhiều lắm đấy!