Con bé đu vài nhịp ở lan can, rít một hơi sâu rồi vươn vai rời khỏi. Nên về thôi, mọi người đã về hết rồi, Phong chờ lâu lại nổi cáu cho xem.
Khi nó vừa đi tới hành lang thì bị bịt miệng. Như phản xạ với mùi nước hoa quen thuộc của gã, nó điên cuồng chống trả. Hắn nơi lỏng tay khi bị cào cấu, nó định chạy thì hắn dùng cánh tay ghì lấy cổ nó. Ngay lập tức, Hân cắn mạnh vào cánh tay khiến gã hét lên một tiếng. Nó bỏ chạy, nhưng bị tóm lại, lôi lên sân thượng. Trong lúc bị gã bịt miệng, con bé thọc tay vào túi áo, cố lần phím số 2 ở điện thoại rồi bấm gọi, mong Phong nhận ra sự bất thường mà tới.
Gã đẩy con bé ngã ra đất:
-Cả con cũng bỏ ta mà đi sao? Ta không can tâm. Thằng đó có gì hay? Có gì hay chứ?
-Kể cả không có Phong, tôi cũng không bao giờ ở lại căn nhà ghê tởm đó.
-Ghê tởm? Con nói ta ghê tởm? Ta đã cho con một cuộc sống sung sướng, cho con mọi thứ, cho con hạnh phúc mà mọi đứa trẻ khác đều ngưỡng mộ, ta không đòi hỏi gì hết, chỉ cần con yêu ta. Vậy mà con nói ta ghê tởm?
-Đó không phải là hạnh phúc! – Hân quát lớn – Đó chỉ là một thứ kinh khủng mà tôi muốn quên đi.
Lão lao tới, nắm lấy cổ tay Hân:
-Con nói dối, đúng không? Vì con giận ta nên con mới nói vậy. Rõ ràng là con yêu ta mà?
-Ông điên rồi! – Hân nhìn gã bằng ánh mắt thương hại pha lẫn kinh tởm – Tôi chưa bao giờ yêu ông, chưa bao giờ.
Gã nhìn nó, bàng hoàng, oán hận, giận dữ. Rồi gã xoay người, đứng dậy:
-Là nó! Là thằng ranh đó! Ta sẽ giết nó, ta sẽ giết nó.
Nghe tới đây, Hân nhào tới, chặn trước cửa.
-Con muốn gì?
-Tôi sẽ không để ông làm vậy đâu.
-Tại sao con lại thế?
-Ông thử động vào một cọng tóc của Phong xem, tôi sẽ giết ông.
Gã nhìn nó trân trân, rồi cúi gằm mặt xuống:
-Nếu đã vậy… - Gã tóm lấy cổ nó – Chúng ta sẽ cùng chết.
Gã bóp chặt cổ, ghì vào tường, nhấc nó khỏi mặt đất. Con bé không thở được, lưỡi bị đẩy ra ngoài, mạch máu trên mặt tưởng như nứt tung. Nó cố giãy giụa, nhưng sức mất dần, chân không thể gồng lên được nữa, mọi thứ nhòe dần đi trước mặt.
Rầm! Tiếng cửa mở, Phong lao tới đấm gã. Con bé rơi xuống, ngã khuỵu ra đất. Khí tràn vào họng đột ngột khiến nó ho sặc sụa. Phong quỳ xuống, vỗ lưng cho nó.
-Hít từng hơi nhỏ một, rồi tăng dần lên.
Nhân lúc cả hai không để ý. Gã tóm lấy đầu Phong, đập mạnh vào tường. Phong ôm đầu, choáng váng. Con bé gồng lên đẩy gã, rồi xoa xoa đầu Phong. Gã kéo Hân ra, định đấm Phong thì cậu ấy phản xạ lại, tránh và đấm gã. Nhân lúc gã chưa hoàn hồn, con bé đỡ Phong dậy, định bỏ chạy thì Phong nhận một cú đá thật mạnh vào lưng khiến cậu ấy ngã nhào. Gã túm tóc con bé, lôi về phía lan can:
BẠN ĐANG ĐỌC
Ở lại với mưa
Short StoryNhững ngày mưa, tớ sẽ chạy đi tìm cậu. Vì cái thằng không thích che ô một mình đây có lí do riêng. Này con bé thích đi dạo dưới trời mưa kia, ừ thì… chỉ là tớ yêu cậu, và yêu nhiều lắm đấy!