Ring… ring… ring…
Hân giật mình, với chiếc điện thoại xém rơi xuống đất.
-Dậy đi.
-… Mấy giờ rồi?
-4 giờ 48 phút.
-Dậy làm gì?
-Mở cửa sổ, nhìn xuống cổng.
Con bé uể oải làm theo, và muốn hét vào điện thoại luôn. Phong làm gì trước nhà nó cùng chiếc xe đạp vào tờ mờ sáng chứ?
-Gì mà mới…
-10 phút để hoàn tất thủ tục và xuống đây.
Nói rồi Phong cúp máy cái rụp. Cậu ta nghĩ mình là ai mà nó phải nghe lời chứ? Hân bực bội đóng cửa sổ, vội vã đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, chạy thật nhanh xuống nhà.
-9 phút. – Phong nhìn đồng hồ - Không chau chuốt cũng tiện nhỉ!
-Có chuyện gì?
-Đi chụp ảnh.
-Hả?
-Hả gì? Cậu hí hửng lắm mà?
-Nhưng sáng sớm…
-Nhanh! – Phong ngồi lên xe, hất cằm – Mặt trời sắp mọc rồi.
Hân vội vàng leo lên yên sau. Chụp ảnh bình minh à? Vậy thì phải báo trước cho con bé để nó chuẩn bị chứ? Lúc nào cũng chỉ làm theo ý mình.
Hơi sương mát dịu con phố, mắt nhắm nghiền, hít căng đầy lồng ngực, đuôi tóc níu cơn gió lướt qua. Đang lao vun vút, mặt con bé đập dúi vào lưng Phong khi cậu ta phanh gấp tránh con mèo, hai đứa cười phá lên. Mùa hè thật tuyệt!
Gáy tóc mới cạo kìa, khá cao so với mức thông thường, giờ con bé mà tỉa tót về cái gáy, thế nào cũng dựng đứng thái độ lên cho mà xem. Hân tủm tỉm cười một mình. Cái gã đang lai nó này, bờ vai rộng hơn nó rất nhiều, lưng áo lấm tấm mồ hôi…
Ngày gặp nhau đầu tiên của mùa hè, tim con bé có cậu ta, một chút thôi.
Hai đứa đứng trên cầu lộng gió. Máy ảnh được lôi ra khỏi vỏ, giá đỡ cũng lắp xong, Hân đu lên thành cầu:
-Quang và An đâu?
-Chắc 7 giờ mới tới.
-Vậy à?
-…
-… Mà cậu hay chụp bình minh không?
-Có.
-Ừm…
-Cũng thường xuyên.
-Ừ…
Sao mặt trời chưa lên? Không khí ngượng nghịu quá. Chẳng biết phải nói gì, cả con bé, cả cậu ta… có phải vì gặp nhau trong hoàn cảnh khác với mọi khi nên gió thổi bay hết suy nghĩ?
-Tới rồi.
Phong bấm máy liên tục, quên cả ngại ngùng ban nãy. Con bé tì cằm vào thành cầu, im lặng ngắm nhìn. Từ hoàng hôn đỏ rực năm ấy, Hân trở nên không thiện cảm với mặt trời. Con bé không còn ngước lên nhiều, nhưng giờ, không biết do nó đã nguôi ngoai hay do Phong ở bên, mà nó thấy nhẹ lòng với bình minh.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ở lại với mưa
Historia CortaNhững ngày mưa, tớ sẽ chạy đi tìm cậu. Vì cái thằng không thích che ô một mình đây có lí do riêng. Này con bé thích đi dạo dưới trời mưa kia, ừ thì… chỉ là tớ yêu cậu, và yêu nhiều lắm đấy!