Chap 4 - 3: Mưa nặng hạt

130 5 0
                                    

-Chào!

Con bé đứng trước bàn Phong, mỉm cười chào khiến cậu nhóc thở phào nhẹ nhõm. Cũng may cậu không trở lại top đầu danh sách tránh mặt của con bé.

-Mặt cậu… - Hân nhìn lên miếng urgo gắn trên má Phong với ánh mắt tội lỗi.

-Hả? À, không sao…

-Xin lỗi.

-Không sao mà. Thỉnh thoảng phải…

-Xin lỗi.

Hân vẫn cúi gằm mặt. Cậu nhóc đứng dậy, thủ thỉ vào tai con bé:

-Có sẹo mới ngầu!

Cậu cười khì, rồi xoa đầu nó, nhưng Hân vẫn không nói gì, chỉ dán mắt xuống bàn chân. Phong muốn hỏi chuyện hôm qua, nhưng nhìn điệu bộ này, đành để hôm khác vậy.

-Mặt cậu sao vậy? – Mai Anh đợi Hân về chỗ, quay sang hỏi.

-…

-Hân lại lên cơn à?

-Ý cậu là sao?

-Tớ không muốn nói… nhưng tớ muốn cậu hiểu rõ để chuẩn bị tinh thần trước.

Nghe cái giọng của con nhỏ kìa! Thật biết vì người khác một cách bài bản.

-Không muốn nói thì thôi. Đây cũng không muốn nghe đâu.

-… Hồi cấp hai, Hân phải đi điều trị tâm thần đấy. Chính mắt tớ còn nhìn thấy nó găm thẳng tô vít vào mắt gấu bông, rồi xé tung bông gòn ở trong ra. Cậu nên cẩn thận vẫn tốt hơn.

Phong không muốn tin Mai Anh, nhưng những viên màu vàng hôm qua đúng là thuốc an thần mẹ cậu vẫn uống. Đó đâu phải thứ thuốc uống cho khỏe người.

Phong kéo tay bác Viên khi bác vừa ra khỏi cổng nhà.

-Cậu Phong, cậu làm gì vậy?

-Cháu sẽ không để bác đi tới khi bác nói chuyện gì khiến Hân như vậy.

-Đó là chuyện riêng của cô chủ.

-Cháu muốn biết chuyện gì xảy ra.

-Cậu không cần phải biết.

-Nhưng cháu quan tâm. Cháu muốn giúp Hân, dù đó là căn bệnh gì.

Phong quát lớn khiến bác Viên giật mình, mở to mắt. Bác nhìn Phong dò xét.

-Bác hãy nói đi. Hân có vấn đề về tâm lý phải không? Bất kể là bệnh gì, cháu cũng sẽ hỗ trợ điều trị cho Hân. Cháu xin bác đấy!

Mắt Phong hơi nhòe khi nghĩ tới dáng vẻ của con bé hôm trước. Cậu muốn ôm lấy con bé, vực dậy niềm tin như nó từng vỗ về cậu. Bác Viên thở dài:

-Đó không phải là bệnh, nên cậu chẳng thể giúp được gì đâu.

-Không phải bệnh? Vậy là chuyện gì?

-Cậu Phong, nếu cậu quan tâm cô chủ thì đừng bao giờ nhắc tới chuyện này với cô chủ, cũng đừng nghĩ tới nữa, chỉ dằn vặt cô chủ thêm thôi.

-Nhưng cháu muốn giúp Hân.

-Vậy thì cứ coi như cậu chưa từng nhìn thấy gì.

Ở lại với mưaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ