Chap 3 - 11: Chớm mưa

132 6 0
                                    

Boo kéo con bé đi khiến nó cười rúc rích. Phải thế chứ, nuôi con cẩu này ít nhiều cũng có một vài tác dụng. Hân, lúc mới tiếp xúc, quá lầm lì, gai góc và dè chừng xung quanh, nhưng khi bước sâu vào mê cung trong con bé, Phong phát hiện ra nó cũng có lúc nũng nịu, giận hờn, trẻ con và đáng yêu. Với mỗi điệu bộ dễ thương của con bé, vai Phong đưa lên rồi hạ xuống. 

-Này! Dây giày!

Hân vẫn mải nô gần bãi cát với Boo và mấy đứa trẻ, chẳng hề để tâm câu nhắc nhở của Phong. Cậu nhóc tiến lại gần, giữ hai vai con bé thẳng lên, rồi ngồi sụp xuống buộc dây giày lại cho nó:

-Cẩn thận cho đây nhờ!

Hân im lặng cho tới khi Phong buộc xong, đứng dậy. Con bé mỉm cười, Phong lại ảo giác rằng ánh mắt con bé long lanh:

-Cậu chuyển sang phong cách hoàng tử từ khi nào thế?

-Vớ vẩn! – Phong đỏ mặt quay đi – Vì cậu mà đau chân thì đây phiền phức hơn thôi.

-Tớ đâu có ý định làm phiền cậu?

-…

Thế con bé nghĩ nó đau thì Phong ngó lơ được chắc? Nếu bị ngã rồi gãy xương thì sao? Mà nếu chỉ xước da thì con bé lôi thôi chắc cũng để vết thương nhiễm trùng mất. Vậy nên, làm ơn giữ gìn bản thân mình một chút! Đừng làm người ta lo tới chết đi được!

Lũ trẻ đứng nhìn nãy giờ, cất lời khiến Phong giật bắn:

-Anh này là hoàng tử hả chị?

-Vớ vẩn. 

Phong quát, quắc mắt lườm với bản mặt hằm hằm khiến lũ nhóc sợ hãi, một đứa khóc ré lên rồi thêm một đứa nữa khóc theo. Thế nên Phong mới ghét con nít, nghịch ngợm, nhõng nhẽo, hay khóc nhè và toàn hỏi những câu linh tinh. Hân ngồi xuống nựng đứa bé đang khóc:

-Thôi nào! Anh ấy đùa đấy.

-Anh này là người xấu, không phải hoàng tử.

Rất vinh hạnh khi cậu không phải hoàng tử. Giờ thì xéo đi!

-Không phải đâu, anh ấy đang buồn vì mất thanh kiếm báu thôi.

Lũ trẻ ngừng khóc, nhao nhao vào hỏi:

-Kiếm báu? Sao lại mất hả chị?

Hân khẽ liếc Phong đầy nghịch ngợm, rồi chỉ về phía cậu:

-Chuyện đó các em phải hỏi hoàng tử chứ.

Gì cơ? Lại còn kể chuyện cổ tích nữa sao? Đừng có lại đây! Mặc Phong gào thét trong tâm trí, mấy cặp mắt như hòn bi ve lấp lánh vẫn tiến sát rạt lại, bâu xung quanh chân Phong ríu ra ríu rít:

-Ai hả anh?

-Ai lấy vậy hoàng tử?

-Có phải quái vật không?

-Anh hoàng tử làm mất từ bao giờ thế?

-Anh đang đi tìm à?

Ồn ào quá đi! Nhao nhao hết cả lên. Phong ghét con nít, ghét con nít…

Hân kéo mấy đứa ra khỏi bộ dạng lúng túng, khổ sở của Phong:

-Ngồi xuống đây nào! Từng người một hỏi thì hoàng tử mới trả lời được chứ!

Ở lại với mưaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ