Buổi chụp hình thứ tám, Hân đã quen hơn với chiếc máy ảnh rắc rối những tiêu cự, độ phơi sáng, với vai trò một người bạn, với buổi tụ tập cuối tuần ở nhà Phong, với cả việc Phong đưa đi đón về.
-Chờ tớ một lát.
-Hay hôm nay nghỉ?
-Tuần hai buổi nghĩa là không có tuần nào một buổi. Nghe chưa? – Vừa nói, Phong vừa xếp sách vở.
-Chào. – Tiếng nói vang lên từ sau lưng con bé khiến nó giật mình.
Hân quay lại, một người đàn ông trung niên nhìn khá bụi bặm và nghệ sĩ. Không cần nghĩ cũng biết đó là bố Phong.
-Con chào bố.
-Cháu là…
-Cháu chào bác.
-Bạn con – Phong vừa nói vừa đẩy Hân ra ngoài – Khi nào đi, bố nhớ khóa cửa.
-Có bạn gái rồi cơ đấy? – Bố Phong đấm nhẹ vào lưng trêu chọc.
-… Bố cũng quan tâm tới điều đó sao?
Phong lai Hân, không nói gì. Thời buổi này, tìm một gia đình yên ấm thật khó.
-Ăn kem không?
-…
-Tài xế kiêm gia sư hôm nay vất vả nhiều rồi.
-… Cũng biết vậy à?
-Tôn sư trọng đạo mà. – Hân vỗ nhẹ vào lưng Phong – Cứ ăn nhiệt tình đi! Cả năm chỉ một, hai lần thôi.
Cậu ta ăn nhiệt tình và hết mình thật. Bộ dạ dày lủng đó đã ních tới cốc kem thứ 7.
-Cậu sẽ đau bụng đấy.
-Cả năm có một, hai lần thôi mà!
Tuy thế, 9 cốc kem chẳng đủ làm mát thái độ hắc ám khi kèm tiếng Anh của cậu ta. Sau hai tiếng đồng hồ căng thẳng, Phong lại lần nữa từ chối bữa cơm nhà Hân. Con bé tiễn Phong ra cổng.
-Cám ơn về mấy cốc kem.
Phong cười tít mắt, đã bớt khó chịu hơn. Kem hình như là thứ xoa dịu tinh thần rất tốt.
-Khi nào muốn ăn cứ nói.
Hân mần mò máy ảnh trong lúc Phong chạy ra đầu phố mua đồ. Chợt, cửa mở rầm, tiếng cãi vã vang lên. Hình như bố mẹ Phong đã về và không phải hoàn cảnh nó có thể bước ra chào.
-Hết lần này tới lần khác, anh muốn tôi phải làm sao? Hay là tôi chết anh mới hài lòng?
-Cô thôi đi! Mọi chuyện không tới mức phải làm ầm lên đâu.
-Vậy phải như thế nào mới là tới mức? Tại sao lúc nào anh cũng thế? Có bao giờ anh nghĩ cho tôi không?
-Tôi đã nói là bỏ thói nghi ngờ vớ vẩn ấy đi. Còn nếu cô muốn, tôi sẽ làm thật cho cô xem.
Tiếng loảng xoảng chạy dài trận cãi vã bỗng ngưng lại. Chẳng lẽ họ phát hiện ra có người lạ? Nó có nên bước ra trong tình thế khó xử này không? Cửa phòng bật mở khiến con bé thót tim. Là Phong, cậu ấy không nói không rằng, kéo nó ra khỏi nhà. Hân cũng chỉ biết cắm mặt đi qua hai người ấy, vì họ chắc còn khó xử hơn nếu nhận được lời chào.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ở lại với mưa
NouvellesNhững ngày mưa, tớ sẽ chạy đi tìm cậu. Vì cái thằng không thích che ô một mình đây có lí do riêng. Này con bé thích đi dạo dưới trời mưa kia, ừ thì… chỉ là tớ yêu cậu, và yêu nhiều lắm đấy!