Chap 15

5.3K 388 5
                                    

Buổi học hôm đó như mọi ngày kết thúc thuận lợi.Phác Chí Mẫn  vui vẻ ra chiếc xe BMW đang đậu ở cổng. Ngồi im trong xe một lát, Phác Chí Mẫn quay qua nói với người bên cạnh.

- Chúng ta cùng đi siêu thị được không Chung Quốc? Ở nhà hết đồ ăn rồi, nên đi mua.

Điền Chung Quốc không trả lời, im lặng lái xe.Phác Chí Mẫn  bĩu môi quay ra cửa sổ. Không thích cũng phải lắc đầu một cái chứ, thật là.

Xe chạy một lúc rồi dừng lại trước siêu thị. Phác Chí Mẫn xuống xe, đứng đợi Điền Chung Quốc ra rồi cùng vào trong.

Hôm nay là tối thứ bảy, có lẽ vì vậy mà siêu thị đông hẳn. Phác Chí Mẫn đẩy xe đi hết chỗ này đến chỗ khác, Điền Chung Quốc  không nói gì chỉ im lặng đi theo. Tâm tình hắn từ sáng tới giờ không tốt chẳng hiểu lý do. Tới quầy bán trái cây, Chí Mẫn cười hỏi hắn.

- Anh muốn ăn gì?

- Gì cũng được.

Điền Chung Quốc cau mày đáp.

- Anh khó chịu đâu sao?

- Không có. Mua gì thì mua đi.

Thấy Điền Chung Quốc có vẻ bực bội,Phác Chí Mẫn  lựa vài thứ trái cây xong liền qua quầy sữa , lấy lấy đặt vào xe đẩy. Cả hai đang đi, bỗng không biết từ đâu một bé nhỏ đáng yêu bậc bễnh đi tới, cười toe toét nhào tới ôm chân Điền Chung Quốc , miệng còn bập bẹ kêu hai tiếng 'baba'.

Chí Mẫn nhìn đứa nhỏ đáng yêu liền ngồi thụp xuống xoa đầu, cười dịu dàng.

- Em bé, ba mẹ em đâu sao lại một mình ra đây?

- Baba.

Đứa nhỏ vẫn ôm chân Điền Chung Quốc, quay qua nhìn Phác Chí Mẫn .

- Anh này không phải là baba em a~

- Cậu kéo nó ra cho tôi.

Từ bên trên, giọng Điền Chung Quốc phát ra mang theo đầy tức giận cùng chán ghét.Phác Chí Mẫn ngẩng đầu nhìn hắn, e dè ôm lấy đứa nhỏ kéo ra khỏi chân hắn, nhẹ vuốt mái tóc ngắn.

- Ba mẹ em đâu rồi?

Đứa nhỏ lắc đầu, hai mắt bắt đầu ngấn nước trực tuôn ra.Phác Chí Mẫn  vội vàng ôm đứa nhỏ vào lòng dỗ dàng.

- Em bé ngoan, không khóc. Hai anh đưa em đi tìm ba mẹ, được không? Không khóc.

- Dạ. . Nhưng. . Chỉ mẹ thôi, baba ở đây mà. .

- Được được. Tìm mẹ, không khóc, ngoan.

Phác Chí Mẫn bế đứa nhỏ lên, có chút sợ nhìn Điền Chung Quốc  đang tỏ ra đầy chán ghét, tức giận. Cười gượng bảo hắn đi theo mình lên phòng bảo vệ thông báo trên loa cho mẹ đứa nhỏ biết. Không lâu sau đó, một cô gái trẻ trên mặt đầy mồ hôi cùng lo sợ chạy vào ôm lấy đứa nhỏ từ tay Phác Chí Mẫn. Dỗ dành thật lâu, đứa nhỏ mới chịu chấp nhận đi cùng mẹ về nhà và buông tha cho 'baba'Điền Chung Quốc . Cô gái trẻ cúi đầu, vẻ mặt đầy ái ngại.

- Cảm ơn hai người đã giúp con tôi. Cũng xin lỗi vì nó đã làm phiền, mong hai người thông cảm cho.

- Không cần cảm ơn hay xin lỗi đâu. Em bé còn nhỏ, không thể trách. Sau này cô hãy trông coi em bé cẩn thận, đừng để chạy luôn tung.

[Chuyenver] [KookMin] [Hopev] Cưới Để YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ