8

245 8 2
                                    

Chiếc taxi lao vun vút trên tuyến đường dài. Ngồi trên xe người thanh niên dõi theo khung cảnh bên ngoài qua lớp kính chắn gió. Sau những tán cây rậm rạp ngôi biệt thự cổ kính được xây dựng theo lối kiến trúc Châu Âu dần hiện ra, nó hoàn toàn tách biệt với trung tâm thành phố ồn ã và trầm mình vào bầu không khí tĩnh lặng của ngoại thành.

Jin xuống taxi và tự đi bộ tới biệt thự. Trước mặt anh bây giờ là một cánh cổng lớn, anh đứng trầm ngâm một lúc, mắt nhìn xa xăm. Sau bao nhiêu cuộc hành trình thì đây vẫn mãi là nơi anh trở về, nhà của anh.

Người thanh niên bấm chuông, một lúc sau cánh cửa liền mở ra. Người mở cổng là một người đàn ông trong trang phục quản gia, râu tóc đều đã bị thời gian làm cho phai màu. Nhìn thấy anh người quản gia đứng tuổi tỏ ra vô cùng xúc động, những vết nhăn trên gương mặt nhọc nhằn của ông giãn ra.

- Cậu chủ!

- Vâng, con về rồi.

Jin mỉm cười thay cho lời chào hỏi. Quản gia Genzou vội dùng đôi bàn tay nhăn nheo ghì chặt lấy anh. Nhớ hôm nào anh còn là một cậu chủ nhỏ ngại ngùng núp sau áo ông, vậy mà giờ anh đã trưởng thành và quá đỗi cao lớn, thậm chí đôi bàn tay ông đã bắt đầu không còn đủ để ôm lấy anh.

- Mừng cậu trở về, cậu chủ Jin.

Ngắm nhìn thật kĩ cậu chủ bé bỏng năm nào người quản gia xúc động nói. Kể từ khi có chuyện xảy ra với ông nội thì Jin rất khi ít đến đây hơn. Tuy nhiên, ông không thể trách anh, cũng chẳng ai có quyền để trách anh. Đã có rất nhiều chuyện xảy đến với nơi này, vui có, buồn có. Quản gia Genzou là người làm việc lâu năm ở đây, ông đã chứng kiến tất cả. Điều đó khiến ông càng cảm thông hơn cho cậu chủ  của mĩnh

Quản gia Genzou mở rộng cánh cửa để Jin vào, đồng thời sai một người làm gần đó xách hành lý lên phòng giúp anh. Cả hai chậm rãi tiến vào, những lời thăm hỏi chân tình theo họ suốt đoạn khuôn viên. Jin nhìn mọi thứ xung quanh, những kí ức non nớt lại sống dậy trong tâm trí anh. Cảm giác này thật thân thuộc thuộc, nhưng cũng thật lạ lẫm làm sao.

Nhớ ngày nào anh vẫn còn là một đứa trẻ khoảng chừng năm, sáu tuổi đang hoang mang trước cú sốc mất gia đình, trong đêm mưa tầm tã anh sợ hãi và lạc lõng trước ánh nhìn lạnh lùng của dư luận. Không ai quan tâm tới việc anh khổ sở biết nhường nào, cánh báo chí chỉ xem đứa trẻ tội nghiệp là mồi câu khách béo bở cho mấy tờ tin tức rẻ tiền. Rồi Kaidou Yoshimitsu bất ngờ xuất hiện, ông là cứu tinh của anh, ông đã giải thoát anh khỏi những ánh nhìn vô cảm và ôm anh vào lòng.

"Từ giờ ta sẽ trở thành gia đình của cháu, được chứ?"    

Ông đã nói với anh như vậy, một cách thật dịu dàng và ân cần. Như kẻ lạc lối tìm được ánh sáng hy vọng Jin đã không còn e sợ nữa. Vòng tay ấy, vòng tay của một người anh chẳng quen biết bỗng trở nên gần gũi và ấm áp biết nhường nào, hơi ấm ngày ấy anh chưa lúc nào quên đi. Cũng kể từ đó, Yoshimitsu đã trở thành ông nội, một sự hiện diện quan trọng trong cuộc đời anh. Một sợi dây liên kết có tên "gia đình" đã thắt chặt họ lại.

Sau đoạn khuôn viên, Jin đã tới được ngôi nhà bên trong. Người thanh niên chậm rãi bước từng bước lên bậc thềm, anh vẫn có thể thấy được dáng hình của ký ức, anh vẫn có thể trông thấy bản thân lúc nhỏ đang nô đùa và sà vào lòng ông. Thật thương nhớ và cũng thật xót xa.

[LBX] You and INơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ