(9) Quá khứ

4.8K 281 12
                                    

Có lẽ sóng gió đầu tiên đã qua. Nàng cảm nhận, tất cả chỉ mới bắt đầu...

Nguyễn Hoàng đi trước, Hà Anh lẽo đẽo theo sau. Từ nãy đến giờ nàng không nghe y mở miệng nói câu nào nữa. Hình như đối với dinh thự này, y luôn rất sợ hãi.

Hà Anh bất chợt nắm lấy ống tay áo y.

Nguyễn Hoàng quay lại, gương mặt vẫn nguyên nỗi thống khổ.

-Anh giỏi chịu đựng thật đấy.

Hà Anh biết, Nguyễn Hoàng đã nuốt bao nhiêu là uất ức. Y sợ cha, y không dám nghịch lại anh rể. Trong cái nhà này y vốn không có một chỗ đứng.

-Cô nghĩ nhiều rồi.

-Nguyễn Hoàng, tôi hiểu những gì anh trải qua.

-Cô hiểu?

Y hơi cau mày. Hà Anh vội lắc đầu.

-Ý tôi là, qua cuộc chất vấn ở nhà lớn khi nãy, tôi đã biết được thêm nhiều điều về anh.

Nguyễn Hoàng quay đi, cố nén tiếng thở dài. Hà Anh chạy lại trước mặt y.

-Nhưng mà, anh hãy nhẫn nại nhé. Con đường sau này hãy còn dài lắm. Chưa đến lúc cuối cùng vẫn chưa biết ai mới là kẻ nghìn đời khắc ghi.

Nguyễn Hoàng trầm ngâm, y không thể nén nổi tiếng thở dài.

-Được rồi, về nghỉ ngơi đã.

Nguyễn Hoàng sắp xếp cho Hà Anh ở trong một gian nhà nho nhỏ, trước mặt là một khoảng sân to. Ở chỗ nàng vẫn có người hầu hạ. Lúc nàng tắm rửa xong, có người đem quần áo đến cho nàng, còn vấn tóc giúp nàng nữa. Hà Anh thấy có chút không quen.

Nhá nhem tối thì Nguyễn Hoàng đến tìm nàng. Y đến ăn cơm cùng Hà Anh.

Nguyễn Hoàng thoáng nhìn nàng. Hà Anh vấn tóc lên cao, để lộ gương mặt thon dài, khả ái. Y đằng hắng rồi phất tà áo ngồi xuống.

-Hay là chúng ta đến ăn cùng Dan nhé?

Nguyễn Hoàng thể hiện rõ thái độ không vui. Y trầm ngâm không nói. Hà Anh thấy vậy liền ngồi xuống bàn, nàng sợ cái tên sĩ diện này lại gầm lên mất.

Nguyễn Hoàng cầm chén cơm, y hơi nhìn về phía nàng. Hình như Hà Anh thấy môi của y khẽ nhếch lên cười. Hà Anh vỡ lẽ, nàng hạ giọng.

-Đã bao lâu rồi...anh mới ngồi ăn chung với người khác vậy?

Câu nói của Hà Anh đã chạm đến phần tổn thương trong trái tim lạnh giá của Nguyễn Hoàng. Tay y vẫn đang cầm đũa và chén cơm trước mặt, y như hóa đá.

Hà Anh thấy mình lỡ lời rồi. Cô vội xua tay rồi gắp một đũa rau vào chén y.

-Được rồi được rồi. Đói thì phải ăn trước chứ nhỉ? Tôi lại lắm lời rồi.

Y nhìn mấy nhành rau trong chén mình, đôi mắt tối sầm đi. Tự nhiên không khí vốn đã u uất nay càng nặng nề hơn nữa. Hà Anh nhìn đống thức ăn trước mặt. Hắn chưa dám ăn sao nàng dám động đũa chứ, dẫu sao người ta vẫn là chủ nhà...

-Mười lăm năm rồi.

Câu nói của Nguyễn Hoàng làm bàn tay Hà Anh sững lại trong không trung.

Trái Tim Miền Ái Tử [Full, Xuyên không, Dã sử Việt]  - VivuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ