Hà Anh trừng mắt nhìn Nguyễn Hoàng đứng sừng sững ở cửa. Tay y siết mạnh tấm màn, gương mặt lãnh khốc vô tình.
Phúc Hải nghiêng đầu nhìn Nguyễn Hoàng. Y đứng dậy, chắp tay sau lưng đi về phía cửa.
-Ngươi là ai?
Nguyễn Hoàng giương cặp mắt cương nghị nhìn y, gương mặt không có lấy một tia thiện ý. Mạc Phúc Hải tắt ngấm nụ cười, y nheo mắt. Không khí trở nên căng thẳng đến tột độ. Hà Anh hoảng hốt chạy lại phía họ, đứng giữa hai người, nàng đẩy Nguyễn Hoàng ra xa.
-Đây là trợ tá của tôi, cũng là một quân y.
Phúc Hải không nói, cũng không nhìn Hà Anh. Y cau mày. Người này tướng mạo xuất chúng, có thể là một quân y thấp bé sao? Cả phong thái đĩnh đạc và ánh mắt ngạo nghễ kia nữa.
-Anh đến đây làm gì thế?
Hà Anh vội quay về phía Nguyễn Hoàng, lo lắng hỏi y, như đang ngồi trên đống lửa vậy. Y lãnh đạm nhìn nàng, đằng hắng.
-Trưởng quan tìm cô.
Nói rồi, Nguyễn Hoàng túm lấy cánh tay Hà Anh quay đầu rời đi. Hà Anh còn chưa kịp định thần thì một cánh tay to khỏe khác đã nhanh như chớp giữ chặt lấy vai nàng kéo lại.
-Đứng lại đó!
Giọng của y bây giờ không ôn nhu dịu dàng nữa. Y lớn tiếng ra lệnh, bằng chất giọng âm vang như sấm. Trên gương mặt non nớt của y hằn lên dấu vết của sự nghi ngờ và giận dữ. Ánh mắt y vẫn không dời khỏi Nguyễn Hoàng. Hà Anh cười trừ rồi vụt khỏi tay Nguyễn Hoàng, cũng gỡ bàn tay Phúc Hải khỏi vai mình.
-Ở lều quân y bây giờ chắc là cần người giúp lắm, tôi vẫn là nên đi. Vết thương của anh tôi cũng đã băng bó rồi.
Nhìn Hà Anh muốn rời đi cùng tên nam nhân kia, Phúc Hải tự dưng cũng thấy hụt hẫng. Vốn y chưa từng có bằng hữu, có được một người có thể cùng y chia sẻ, nàng lại muốn rời đi. Nhưng Phúc Hải vốn đâu phải kẻ có thể cúi đầu xin kẻ khác. Y quay mặt đi vào trong, tay chắp phía sau.
-Lui đi.
Hà Anh mím môi nhìn bóng lưng kia, sao mà lẻ loi đến thế. Nàng nhìn về phía Nguyễn Hoàng, nhìn ánh mắt sắc lạnh của y vẫn dán lên người Phúc Hải. Mối thù địch Lê Mạc này sâu đậm đến thế sao? Hà Anh vội kéo tay Nguyễn Hoàng rời khỏi.
___
Vị trưởng quan ngồi trước lều, bên cạnh đống lửa. Ông vỗ mạnh lên vai mình, lắc đầu thở dài. Nguyễn Hoàng và Hà Anh cũng vừa về đến. Nàng lao vào phòng rồi đem ra một gói gì đấy.
-Chỗ thuốc hôm trước ông dạy con đã làm rất nhiều rồi. Ông đem về lều đắp lên vai cho đỡ đau.
Nguyễn Hoàng cũng ngồi xuống cạnh đống lửa, nhìn những gói thuốc kia rồi nhìn lên vai mình. Quả thật thuốc rất tốt, y đã đỡ đau hơn rất nhiều, cũng không nhức mỏi nữa.
-Cảm ơn con.
Vị quân y già cảm động đón lấy.
-Nhưng mà, ông cho gọi con có việc gì không ạ?
Nguyễn Hoàng lúc này mới nghệch mặt, y quay vội sang vị quân y, môi lắp bắp.
-Sao cơ? Ta gọi con khi nào?
BẠN ĐANG ĐỌC
Trái Tim Miền Ái Tử [Full, Xuyên không, Dã sử Việt] - Vivu
Historical FictionMột cô sinh viên khoa Vật Lý vô tình lạc về Đại Việt cách nay hơn 470 năm, bắt gặp những xoay vần lịch sử thời loạn lạc mà trước nay chưa từng sách vở nào đề cập đến. Hoành sơn nhất đái, vạn đại dung thân. (Một dải núi ngang có thể dung thân...