Rin trở thành một Saniwa chính thức đã được 3 ngày. Mặc dù bản doanh được đặt tên là Heiwa, nhưng có vẻ nó không hề giống như cái tên. Sumire từ hôm đó đến nay vẫn chưa có động tĩnh gì, công việc của Rin cũng không nhiều lắm. Cô đoán do cô là người mới nên chưa có nhiều giấy tờ. Konnosuke cũng đã kết nối điện thoại của cô với một trang web tên Saniwa Blog để tiện cho việc đi map, event,... Tóm lại, theo như Rin cảm nhận thì làm Saniwa rảnh vô cùng. Và hôm nay cũng là một ngày rỗi hơi. Rin xếp gọn lại tập báo cáo sang một bên rồi đứng dậy. Sáng nay chỉ có mấy bé Tantou ở nhà và tụi nhỏ đang xem tivi. Tiếng của phát thanh viên dự báo thời viên vang lên rành rọt: "Tối nay trời không có mây, thời tiết mát mẻ, thích hợp để ngắm trăng. Còn ngày mai..."
- Không có phim gì hay sao mà mấy đứa xem dự báo thời tiết thế?
- A! Chủ nhân!
Tụi nhỏ lập tức bỏ rơi cái tivi mà chạy đến. Rin xoa đầu mấy nhóc, cười cười. - Chủ nhân không đi viễn chinh với đội I ạ? - Gokotai rụt rè hỏi.
- Mikazuki chưa cho ta đi. Ngài ấy bảo đến khi nào Rèn đưa cho ta kiếm hộ thân với vết thương trên vai lành mới được phép. Toàn lo thái quá.Rin lôi tập giấy gấp Origami ngồi chơi với tụi nhỏ. Chỉ sau vài phút, trên bàn xuất hiện một cái vườn thú mini. Mắt các bé Tantou sáng lấp lánh khi thấy nó. Rin dẹp sang một bên cho tụi nhỏ ngắm.
- Chủ nhân...
- Sao thế Sayo?
- Cho ngài......
Sayo chìa ra một quả hồng. Rin cười, ôm cậu nhóc vào lòng, nựng hai má phúng phính của nhóc. Được rồi, nói thế này thì hơi thiên vị chút xíu, nhưng Rin cưng Sayo nhất trong tất cả các Tantou. Ai bảo nhóc đó dễ thương quá làm gì~
- Chủ nhân, tối nay tổ chức ngắm trăng nha~
- Đi mà, tụi em chưa được ngắm bao giờ hết.
- Chủ nhân đầu tiên chưa bao giờ cho mấy đứa ngắm trăng sao?
Tụi nhỏ bỗng yên lặng. Rin nhận ra mình vừa nói điều gì đó không phải. Cô ôm tụi nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng:
- Xin lỗi.
- Tụi em không sao. - Midare cười.
- Đại tướng không cần xin lỗi! - Atsu lên tiếng.
Rin lập tức đứng dậy, kéo tụi nhỏ xuống bếp. Trong khi mấy nhóc vẫn chưa kịp định thần thì đã được mặc tạp dề và buộc tóc gọn gàng rồi. Rin cũng đeo tạp dề vào, vui vẻ:
- Ngắm trăng thì phải có Dango chứ. Mấy đứa phụ ta nhé?
- Dạ!!!
Đang làm dở thì tiếng chuông điện thoại của Rin vang lên. Cô dừng tay, nhấc điện thoại lên nghe. Rin thở dài:
- Được rồi.. Được rồi... Ta biết rồi mà.... Vậy nhé.
- Ai vậy đại tướng? - Shinano nghiêng đầu.
- Mikazuki chứ ai nữa. - Rin cúp máy, tiếp tục nhào bột - Cứ 3 phút là ngài ấy lại gọi cho ta một lần... Có lẽ ta hơi sai lầm khi đưa cho ngài ấy một chiếc điện thoại để đề phòng.
- Bây giờ đến Mikazuki lây bệnh cuồng chủ nhân của Hasebe rồi sao...
- Chắc vậy đó. - Rin bật cười.
- Ái chà, mọi người đang làm Dango hả? Chúng tôi tham gia với nhé?
Cả nhóm quay lại. Là đội bếp vừa mới đi nội phiên về. Mấy nhóc Tantou gật đầu lia lịa. Càng đông càng vui mà. Đến tầm trưa trưa thì lại thêm đội I, II, III, IV đi viễn chinh và thám hiểm về cũng xắn tay vô làm luôn. Vì nhà bếp đã quá chật để chứa hơn 50 con người cả lớn lẫn nhỏ nên tất cả các dụng cụ, đồ nghề, nguyên liệu đều chuyển hết ra ngoài vườn. Chiếc bàn lớn giữa phòng khách được Tonbokiri dẹp gọn sang một bên lấy chỗ để Mitsutada nặn bánh. Các Toudan bị thương chưa được tham gia thì một mực nài nỉ Rin dùng thẻ giúp đỡ cho nhanh còn ra ngoài. Tất nhiên là Rin vẫn điềm nhiên ngồi đập đập dù cho tụi nó có giãy nảy lên đòi đi chăng nữa.
- Tsurumaru! Đừng có bỏ linh tinh vào trong bánh!
- Namazuo... Cậu có thể đi rửa tay trước khi đụng vào bột được không?
- Oa! Sayo nặn hình thỏ kìa! Dễ thương quá đi!
- Sayo của chúng ta là thiên tài, đúng không Kousetsu - niisama?
- Ừm.
- Thanh tẩy... Cầu nguyện... Thanh tẩy...
- Đang giã bánh hay thanh tẩy vậy huynh trưởng...?
- Akashi-nii! Không được ăn vụng!
BẠN ĐANG ĐỌC
Touken Ranbu - Cuộc sống thay đổi từ đó.
FanfictionMột đạo tặc nổi tiếng biến thành Saniwa chỉ trong khoảng khắc..... Hoàn toàn không nhớ gì về kí ức năm 13 tuổi.... Rốt cuộc tôi nên tin vào điều gì đây? Ảo mộng hay hiện thực....?