- ... Rin - chan! Nè!!!!! Cậu có nghe tớ nói không đó???
Sumire túm lấy áo Rin lắc mạnh, hai bên má đã phùng lên đầy giận dỗi. Rin luống cuống:
- Nghe! Nghe! Đang nghe mà!!!!
- Tốt! Vậy đó~ Ngày mai nhất định phải đến đúng giờ đó nha~ Lâu lắm hai đứa mình mới đi chơi mà~~
Sumire cười tươi rói, tung tẩy đổi chiếc cặp sách sang tay bên kia rồi ôm lấy cánh tay của Rin, dựa đầu vào vai cô. Mái tóc nâu đỏ lấp lánh dưới ánh hoàng hôn đang dần buông xuống. Chợt mọi thứ tối sầm lại khiến Rin không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Ánh đèn chiếu từ trên xuống, rọi thẳng vào người cô. Xung quanh là những tiếng cười rúc rích, tiếng xì xào to nhỏ mà Rin có thể nghe được. Dần dà thàng loạt bóng người mờ mờ ảo ảo thay nhau thoắt ẩn thoắt hiện.... Một phiên toà xét xử... và cô là phạm nhân...
- Kẻ giết người....
- Trừng phạt...
- Tội lỗi....
- Giết cô ta....
- Ác độc...
- Hình phạt...
- DỪNG LẠI ĐI!!!!
Rin bịt chặt hai tai và quỳ sụp xuống. Cô nhắm nghiền mắt cho đến khi không nghe, không nhìn thấy bất cứ điêù gì. Một luồng khí lạnh chạm nhẹ vào hai bàn tay đang bịt chặt tai của Rin. Sumire quỳ gối trước mặt cô, trên người mặc bộ đồng phục tơi tả. Cô nở nụ cười méo mó, hốc mặt trở nên đen ngòm như hai chiếc hố, từ khoé miệng rỉ ra những dòng máu đỏ tươi:
- Nè.... SAO NGƯỜI CHẾT KHÔNG PHẢI LÀ CẬU?
.
.
.
.
.
.
.
.
- AH!
Rin bật dậy, mồ hôi rịn đầy trên trán. Trời vẫn còn tối, chắc khoảng 2, 3 giờ sáng. Cô đổi hướng xuống hai Tantou bé nhỏ. Akita vẫn ngoan ngoãn nằm yên trên chiếc futon, thỉnh thoảng lại trở người. Khác với Akita, Mouri đã rúc vào trong chăn của Rin từ lúc nào, tay ôm lấy cô, miệng nói mơ rất dễ thương. Rin hít một hơi thật sâu, cố gắng trút hết dư âm của giấc mơ hồi nãy ra ngoài. Cô gạt phần tóc mai trên mặt Mouri sang một bên, kéo chăn đắp kín cổ cho Akita rồi nằm xuống ngủ tiếp.- Chủ nhân, dậy đi. Sáng rồi đấy ạ. Mouri - kun cũng dậy đi. Nhanh lên nào.
Akita nằm lên người Rin, lay lay vai cô. Mặc dù Tantou rất nhẹ, nhưng việc đè lên một người đang không có sức chống cự thì lại là chuyện khác! Mouri nằm thêm một lúc rồi mới mở mắt, phụ Akita kéo Rin ra khỏi giường. Rin day trán, mệt mỏi ôm lấy hai nhóc:
- Chào buổi sáng....
- Chúc ngài buổi sáng tốt lành~~
Akita và Mouri cười tươi rói rồi cọ vào má Rin. Lễ Setsubun xua đuổi ma quỷ và những điềm xấu mới diễn ra sáng hôm qua. Rin nhớ rõ ràng là cô cũng đã tự tay ném đậu và nói: "Quỷ biến đi, phúc vào nhà" rồi mà... Cơn ác mộng của cô có lẽ chẳng liên quan gì đến quỷ...
- Suy cho cùng... Chính mình cũng là người đã giết Sumire...
- Chủ nhân! Kanesada - san gọi ngài ra ăn sáng đấy ạ!!!!
Houchou xuất hiện sau cánh cửa, miệng vẫn nhai tóp tép viên kẹo. Rin thay gấp bộ quần áo rồi chạy tót ra ngoài. Cô không quên nhéo má Houchou:
- Ăn kẹo cho nhiều vô rồi lại sâu răng nhá~
- Buu~ Chủ nhân cứ nói hoài~ Em sẽ đánh răng mà~
Trời đã dần vào hè mà vẫn còn dư âm lành lạnh của mùa xuân. Rin rùng mình, hít một hơi thật sâu rồi vươn vai. Mọi thứ vẫn rất bình thường. Đi gọi các kiếm vẫn ngủ nướng dậy, dành một chút thời gian trước bữa sáng để phân lịch làm việc, dọn bàn và cuối cùng ngồi vào ăn.
- Mitsutada... Mitsutada?
- Ơ... Vâng? Chủ nhân?
Mitsutada giật mình, vội vàng đứng phắt dậy. Bát súp Miso trên tay sóng sánh rồi đổ xuống người Rin trước con mắt tá hoả của các kiếm...
- Trời ơi!!! Chủ nhân!!! Ngài sẽ bỏng mất!!!! - Kashuu gào lên.
- Ta không...
- Chủ nhân!!!! Đi!! Đi rửa vết thương mau lên!!!!! - Lần này lại đến Yoshiyuki.
- Ta....
- Micchan!!! Sao anh lại không cẩn thận như vậy chứ???
Sadamune cũng cuống lên, tay giật ống quần Mitsu. Cả nhà nháo nhào, Rin phát cáu vì liên tục bị chặn họng. Cô đập mạnh tay xuống bàn:
- IM LẶNG! TA KHÔNG SAO HẾT!
- V.... Vâng.....
Các kiếm ngoan ngoãn đi về chỗ ngồi, ăn tiếp bữa sáng còn dang dở. Mitsutada cũng ngồi xuống, gương mặt hơi xây xẩm, dường như chẳng có tí sức sống nào. Rin nghiêng đầu, lặng lẽ quan sát cử chỉ của Mitsutada. Đột nhiên cô túm lấy cổ áo anh, kéo sát rạt vào mặt mình. Rin khép mắt, chạm nhẹ trán mình vào trán Mitsu. Mặt Mitsu lập tức đỏ bừng, luống cuống:
- Chủ... Chủ nhân...????????
- Đúng như ta nghĩ.... Mitsutada, cậu bị ốm rồi...
- Hả!? Vậy... vậy là sao? - Các kiếm tròn mắt.
- Thì là bị ốm chứ sao nữa. Bây giờ các cậu là con người chứ có phải đao kiếm vô tri vô giác nữa đâu. Bị bệnh là chuyện bình thường. Hasebe, Yagen, Kashuu, ba người hôm nay ở nhà phụ ta nhé. Còn lại thì cứ đi làm đi.
- Ơ... Tại sao vậy ạ!?
- Mấy người biết nấu cháo không?
- Không...
- Biết giặt đồ không?
- Một tí...
- Biết pha thuốc giải cảm không?
- Không...
- Quan trọng nhất! Biết chăm sóc người ốm không?
- Không ạ...
- Đó chính là lí do các cậu không được ở nhà. Cứ đi làm việc đi.
Các Toudan mặt dài như cái bơm, thu dọn bát đĩa rồi đứng lên. Chợt Gotou thắc mắc:
- Đại tướng, trưa nay ai nấu cơm ạ? Đa số thành viên đội bếp đi viễn chinh rồi.
- Mấy cậu tự nấu đi.
- Dạ!?
- Trưa nay ta phải đi họp rồi. Chỉ họp riêng các Saniwa thôi. Ta sẽ ăn trưa sau.
BẠN ĐANG ĐỌC
Touken Ranbu - Cuộc sống thay đổi từ đó.
Hayran KurguMột đạo tặc nổi tiếng biến thành Saniwa chỉ trong khoảng khắc..... Hoàn toàn không nhớ gì về kí ức năm 13 tuổi.... Rốt cuộc tôi nên tin vào điều gì đây? Ảo mộng hay hiện thực....?