Mới sinh ra, bị bỏ rơi trong bệnh viện.
Năm 1 tuổi, gửi vào cô nhi viện.
Năm 3 tuổi, được một tổ chức mật đón về nuôi dạy.
Năm 5 tuổi, trở thành đạo tặc có tiếng trong thế giới của bóng đêm.
Năm 6 tuổi, tôi gặp cậu, người thay đổi cuộc sống của tôi. Mọi thứ bắt đầu từ ngày đó....
- BẮT CON BÉ ĐÓ LẠI!!!!!
- KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ NÓ TRỐN THOÁT!!!!
Tiếng chuông báo động, tiếng người hú hét inh ỏi thật nhức óc. Gì chứ, tính đuổi theo sao. Mấy người chẳng rút ra được tí kinh nghiệm nào....."Pằng!" Tiếng nổ súng vang lên. Nó nhìn xuống. Máu bắt đầu chảy dọc từ đùi. Trẻ con cũng chẳng tha nữa. Nó quyết đinh chọn căn phòng gần nhất để trốn. Một căn phòng trang trí xinh xắn với gấu bông và ruy băng. Là con gái mà nó chưa bao giờ được chạm vào mấy thứ này. Có vẻ như chủ nhân của căn phòng này rất được cưng chiều đây. Nó lết cái cơ thể đang bị thương nằm phịch xuống đất. Cảm giác dần bị rút cạn máu chẳng thích thú chút nào.....
- Hoá ra mình sẽ chết như thế này nhỉ.....
Nó bật ra câu nói trong vô thức. Và rồi có tiếng trả lời. Một giọng nói trong vắt như thiên sứ:
- Bạn sẽ không chết.... Nhưng mà bạn là ai?
Một cô bé với mái tóc màu nâu đỏ buộc hai bên, đôi mắt xanh thẳm như bầu trời cùng bộ váy trắng muốt. À... Thì ra là thiên sứ.... Vậy mà cứ tưởng đó chỉ là mơ mộng viển vông thôi chứ. Cô bé dần bước lại gần. Nó giật mình. Là người thật. Cô bé đó vẫn còn sống. Nếu nhỏ đó la lên là nó chết chắc! Nó rút khẩu súng lục bên thắt lưng, chĩa về phía cô bé, không khác gì một chú mèo đang tự bảo vệ mình. "Người đó" bảo nếu bị phát hiện thì phải giết ngay. Nhưng mà nó thực sự chưa giết ai bao giờ.... Nó cũng chẳng muốn một cô bé bẳng tuổi phải chết... Nó run rẩy:
- Tránh ra.... Không.... Không được lại đây....
- Nhưng bạn bị thương.....
- Không cần cậu lo... Tránh ra!!!!!
Có vẻ như nhỏ đó sợ nó quát nên giật lùi lại. Ngay lập tức ở ngoài cửa phòng có tiếng gõ cùng giọng nói trầm trầm của đàn ông:
- Tiểu thư! Có chuyện gì vậy? Cô không sao chứ?
Được rồi.... Kiểu này nó xong thật rồi.... Nhỏ kia sẽ mở cửa và tố giác tôi cho xem. Cô bé đó ngơ ngác một chút rồi lanh lẹ kéo chiếc bàn nhỏ gần đó chắn trước mặt nó. Cô bé phủ lên đó một chiếc khăn trải bàn trắng tinh, bày biện y như một buổi tiệc trà rồi ra giấu im lặng. Cô bé nhanh chóng mở cửa, nói bằng giọng hờn dỗi:
- Chú phá mất buổi tiệc trà của con và Alice rồi.
Cô bé chu mỗi, giơ chú thỏ bông trắng ra trước mặt người bảo vệ. Thật sự là nó cũng chỉ lờ mờ thấy nhìn thấy qua khe hở dưới gầm bàn. Lát sau thấy nhỏ đó quay lại với hộp bông băng. Cô bé thậm chí còn chẳng thấy sợ khẩu súng nó đang siết chặt trong tay nữa. Nhỏ lấy khẩu súng vứt sang một bên, khéo léo băng lại vết thương trên đùi. Vừa băng vừa nhẹ giọng, chỉ đủ cho nó nghe rõ:
- Tớ sẽ không làm gì bạn đâu. Ngồi yên nhé.
Nó im lặng. Cô bé đó không sợ nó. Lạ ghê ha. Nó hỏi:
- Sao cậu cứu tôi?
- Vì bạn đâu phải người xấu.... Nếu muốn, vừa nãy bạn đã bắn rồi.
- Hừ.... Đừng lầm tưởng....
- Đúng mà! Mình tên Sumire Hanasaki. Bạn tên gì?
- Sao tôi phải nói?
Cô bé chu môi đầy bất mãn, tiếp tục băng bó vết thương. Sau khi xong, cô bé phủi tay:
- Xong rồi nha. Kết bạn không?
- Không...
- Thôi mà... Làm bạn với mình đi... Từ bé tới giờ mình chưa kết bạn với ai hết...
Nó bắt đầu thấy lạ nhen. Một tiểu thư như thế này phải có thật nhiều bạn chứ. Hơn nữa cô bé này lại xinh như một thiên thần vậy. Nó gặng hỏi thêm:
- Tại sao?
- Vì mình không được phép ra ngoài....
Sumire đáp, ôm chặt lấy chú thỏ bông, mặt như sắp khóc tới nơi. Nó cuống lên. Bây giờ mà khóc là chết. Nhưng mà tội nghiệp thật. Cô bé như một chú chim bị cầm tù vậy. Nó cũng thế, chỉ có điều được ra ngoài khi làm nhiệm vụ thôi. Chiếc điện thoại trong túi vang lên từng hồi chuông. Nó nhận ra đó là từ "người đó". Hắn phát hiện rồi sao. Sumire chắc chắn sẽ gặp nguy. Nó lao vội ra cửa sổ, quay đầu lại:
- Ngày mai tôi sẽ tới. Gặp cậu sau.
- Tạm biệt!
BẠN ĐANG ĐỌC
Touken Ranbu - Cuộc sống thay đổi từ đó.
FanficMột đạo tặc nổi tiếng biến thành Saniwa chỉ trong khoảng khắc..... Hoàn toàn không nhớ gì về kí ức năm 13 tuổi.... Rốt cuộc tôi nên tin vào điều gì đây? Ảo mộng hay hiện thực....?