- Ngươi bỏ cuộc đi.... Có muốn cũng không đấu lại được đâu....
MikaKebi hạ thanh kiếm xuống nhìn Mikazuki đầy lạnh lùng. Trận chiến kéo dài đã được 15 phút. Đáng lẽ ra là cân sức, nhưng vì MikaKebi mang thêm phân nửa dòng máu của Kebiishi nên càng khó hơn. Mikazuki gần như dồn toàn bộ sức nặng cơ thể vào thanh kiếm đang cắm dưới đất. Anh quệt máu dính ở khoé miệng, đôi mắt ánh lên ý cười. Mikazuki rút kiếm, lao về phía kẻ địch, đường kiếm tạo thành một đường cong như vầng trăng , chém về phía MikaKebi. Nhanh như cắt, MikaKebi né sang một bên, rút gươm đâm xuyên qua lưng anh. Bản thể của Mikazuki vỡ vụn..... Ngay lúc đó, lá Omamori trong ngực áo Mikazuki loé sáng, bao trọn lấy anh. Từng mảnh kiếm từ từ chập lại, hoàn tất quy trình tái sinh. Mikazuki không chút xây xát, Hp đầy như ban đầu. Anh cười:
- Chúng ta tiếp tục chứ?Trong lúc đó, tại bản doanh Heiwa:
Mắt Rin khẽ động. Higekiri vội nắm lấy tay cô:
- Chủ nhân! Chủ nhân! Ngài tỉnh rồi phải không?
Rin không mở mắt, không trả lời, lập tức ho ra máu. Hai tay cô ôm lấy cổ, máu từ miệng trào ra ngày càng nhiều. Trên cơ thể cũng xuất hiện những vết trầy như bị kiếm chém. Một vết thương lớn ở phần lưng dần hiện ra, sâu tận lên ngực. Máu từ miệng vết thương tuôn ra, thấm đỏ chiếc kimono trắng, rơi cả xuống futon. Higekiri hét lên:
- Hizamaru! Gọi Yagen nhanh lên! Cả vị gì mà có năng lực trị thương và cậu nhóc bé bé trong thập thần nữa!
Hizamaru chưa kịp vui sướng vì anh trai nhớ tên đã phải chạy vội đi kêu người giúp.Quay lại với nhóm ngồi đợi. Sayo cầm que củi, vẽ vẽ xuống nền cát. Các bé Tantou còn lại cũng tản ra quanh đó tìm việc giết thời gian. Hasebe thì đi đi lại lại, không khỏi lo lắng khi nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm nhau từ phía sau lớp sương mù. Chiếc điện thoại trong túi quần anh rung lên từng hồi chuông. Hasebe mở máy:
- Horikawa? CÁI GÌ!? Được rồi! Chúng tôi sẽ lập tức về ngay!
Trận chiến gần toà thành của Sumire cũng đang diễn ra khốc liệt. Mikazuki cẩn thận hết mức để không giết chết MikaKebi. Và rồi Ima thúc ngựa chạy vào:
- Mikazuki! Chủ nhân gặp chuyện rồi! Tình hình đang chuyển biến xấu! Chúng ta về thôi!
Mikazuki giật mình, quên bẵng luôn việc mình đang đánh nhau. Lưỡi kiếm của MikaKebi sượt một nhát qua mặt Mika. Mikazuki vội vàng thụi chui kiếm vào bụng MikaKebi rồi leo lên ngựa. Anh trừng mắt:
- Chúng ta chưa xong đâu! Ngươi cứ đợi đi!- Có chuyện gì mà ồn ào quá vậy...?
Hyuuga ngồi xếp mơ muối trong phòng, thấy bên ngoài có vẻ náo loạn liền đứng dậy. Phía xa xa, cậu trông thấy từ trong căn phòng mà cậu không được phép lại gần, mọi người đứng chật ních cửa phòng với gương mặt vừa lo lắng, vừa hốt hoảng. Các Toudan chạy vụt mặt Hyuuga, tay cầm đủ loại đồ sơ cứu từ bông băng, kim chỉ khâu vết thương, thậm chí còn có cả một chiếc thau mà nước đỏ màu máu. Hyuuga tò mò:
- Không lẽ có ai bị thương nặng....
- Khoan đã!
Cổ tay của Hyuuga bị Shinano nắm lại, kéo vào trong phòng. Shinano lắc đầu, cả người run lên bần bật nhưng vẫn ráng nở nụ cười:
- Cậu ở lại... chúng ta cùng chơi cờ... nhé?
- Shinano... Nhưng....
- Làm ơn! Tôi xin cậu... Đừng đi ra đó....
- Cậu sao vậy Shinano?
Đúng lúc đấy, tiếng chuông cửa rền vang. Shinano như bắt được vàng, lập tức lôi Hyuuga chạy như bay về phía cổng. Là Ichigo Hitofuri và Natsumi. Ichigo nhìn Hyuuga, sau đó lại đưa mắt nhìn Shinano:
- Ủa? Shinano? Nhà có chuyện gì mà mặt tái nhợt vậy em?
Shinano đơ như phỗng, chỉ ậm ừ cho qua. Hyuuga thì mỉm cười:
- Hai người vào đi. Để tôi tiếp.
Đưa Natsumi với Ichigo vào phòng khách, Shinano lập tức đóng cửa cẩn thận, trước đó còn nhìn ngó xung quanh để chắc chắn là không có ai. Natsumi kéo Shinano ra ngoài hành lang, thở dài:
- Là lỗi của ta... Đáng lẽ ta không nên để Ichigo đến đây...
- Em... Em không để ý chuyện đó đâu. Ngài đừng lo.
BẠN ĐANG ĐỌC
Touken Ranbu - Cuộc sống thay đổi từ đó.
Fiksi PenggemarMột đạo tặc nổi tiếng biến thành Saniwa chỉ trong khoảng khắc..... Hoàn toàn không nhớ gì về kí ức năm 13 tuổi.... Rốt cuộc tôi nên tin vào điều gì đây? Ảo mộng hay hiện thực....?