- Chán quá đi!!!!
Ima ngồi than thở. Hôm nay cậu nhóc ở nhà với Rin, còn Iwatooshi thì lại đang viễn chinh cùng đội IV. Rin thì lại nằm bò ra sàn vì cái nóng khủng khiếp của mùa hạ. Ima chọc chọc vào người cô:
- Chủ nhân... Dắt em đi đâu chơi đi.....
- Hả... Nóng thế này mà em vẫn còn sức đi chơi á?
- Đi mà... Em chán ở nhà lắm! Chủ nhân~~ Đi chơi đi~~
Ima túm lấy chân Rin lôi xềnh xệch ra ngoài hành lang. Đúng lúc đó thì Rin nảy ra một ý tưởng. Cô nói nhỏ vào tai Ima:
- Về quá khứ chơi không?
- Quá khứ ạ?
- Ừ. Ta muốn gặp Yoshitsune, chủ nhân cũ của em.
- Oa! Đi gặp Yoshisune ấy ạ!? Em muốn đi! Em muốn đi!!
Ima nhảy cẫng lên đầy sung sướng. Rin cho cậu nhóc mặc một bộ kimono nam màu nâu nhạt, còn mình mặc bộ kimono nữ màu ngọc bích. Trước khi khởi động cổng, Rin dặn:
- Ai hỏi tên thì cứ chém bừa. Không được khai tên thật. Với lại, đừng gọi ta là chủ nhân. Gọi chị là đủ rồi. Nếu bị phát hiện thì sẽ........
Cô đưa ngón tay cái lên làm một đường thẳng cắt ngang qua cổ. Ima gật đầu lia lịa, mặt tỏ vẻ siêu nghiêm túc giống như sắp thực hiện nhiệm vụ bí mật. Rin bắt đầu khởi động cổng.Năm 1166 - 7 năm sau thời loạn Heiji năm 1159.....
- Đến nơi rồi..... Oái!?
Rin và Ima rơi bộp xuống một lùm cây ven con suối nhỏ. Ima nhổm dậy, kéo Rin đứng lên:
- Hình như chúng ta đang ở trong rừng đó...
- Đúng là như vậy...
Rin nhìn quanh. Cây cối bao phủ với mức độ dày đặc, mùi sương vẫn còn thoảng trong không khí. Ima giật tay áo Rin:
- Thế lát nữa về kiểu gì ạ?
- À, có cái này.....
Rin lôi từ trong chiếc túi vải giắt ở obi ra một chiếc đồng hồ quả quýt nhỏ nhỏ màu vàng kim. Cô mở nắp đồng hồ:
- Cổng thời gian mini đó. Chỉ cần không làm mất thì ở đâu cũng về được.
- Dạ~~
- Trước hết thì đi tìm Yoshitsune đã.... Xem nào... theo như tài liệu mà ta đọc thì Yoshitsune đang bị giam lỏng tại chùa Kurayama.... Có vẻ đúng địa điểm rồi đó~
Rin cười rồi bước đi. Ima bám rịt vào tay cô vui vẻ kể đủ thứ về vị danh tướng Minamoto no Yoshitsune.2 tiếng sau~~
- RỐT CUỘC THÌ NGÔI CHÙA CHẾT TIỆT ĐÓ Ở ĐÂU CƠ CHỨ???????????
Rin gào ầm lên. Loanh quanh hơn 2 tiếng đồng hồ rồi mà có thấy chùa chiền gì đâu. Toàn cây cối không à.... Ima đang ngồi nhặt đá ném xuống suối. Cô đưa mắt nhìn cậu bé. Ima nhỏ nhắn, luôn cười thật tươi và bay nhảy trên đôi geta cao chục phân.
- Ai mà ngờ được cậu nhóc đã phải trải qua một quá khứ khủng khiếp như thế chứ.... Đúng là----
Một cơn choáng ập đến khiến Rin đánh rơi chiếc cổng thời gian mini xuống đất. Cô day nhẹ trán, tự nhủ sẽ không sao và nhoài người ra lấy chiếc đồng hồ.....
- Chủ nhân? Chủ nhân!!!!
Ima kêu lên khi thấy Rin nằm sõng soài dưới đất. Cậu nhóc vội vàng đỡ cô dậy, sờ tay lên trán cô:
- Nóng quá.... Ngài bị sốt sao? Không được! Phải quay về thôi. Cổng thời gian....
Ima vừa đưa tay định chụp lấy chiếc cổng thì một thứ gì đó vụt qua khiến chiếc đồng hồ biến mất.
- Quạ.... sao...? Khoan đã!! Trả lại đây!!!
Ima vội vàng chạy theo con quạ nhưng không kịp. Cậu đành quay lại và ôm Rin trong lòng:
- Chủ nhân... Em xin lỗi..... Đúng rồi! Còn điện thoại! Để em gọi cho mọi người!
Ima cuống quýt lấy chiếc điện thoại trong túi Rin. Vừa mới áp tai lên nghe thì một giọng nói nhẹ nhàng cất lên:
- Điện thoại của bạn đang ngoài vùng phủ sóng....
- ........
Cậu nhóc đang có ý định ném điện thoại xuống hồ... Trời dần tối lại khiến cho Ima cảm thấy lo lắng. Thân nhiệt của Rin vẫn chưa giảm, hơi thở thì nặng nề như giáng từng nhát búa vào tâm trí của Ima. Nếu không nhanh, có thể chủ nhân sẽ chết. Đó là tất cả những gì cậu nhóc nghĩ được bây giờ.
- Để... Để em cõng ngài. Em sẽ tìm được nơi để nghỉ lại!
Ima chật vật lắm mới cõng được cô gái cao gần gấp đôi mình lên lưng. Bỗng tay Rin nhẹ nhàng ôm lấy cổ Ima, giọng nói ngắt quãng đánh rơi từng chữ vào tai cậu:
- Ta.... xin lỗi...... vì... không... tìm được.... Yo.. shitsu... ne....
Ima mếu máo cõng Rin đi trong khu rừng tối om. Vừa đi, cậu nhóc vừa xin lỗi:
- Tại em... Tại em hết... Nếu em không đòi đi chơi... Nếu em quan tâm tới ngài hơn... Em xin lỗi... Em xin lỗi... Ngài đừng bỏ rơi em mà... Em xin lỗi...
BẠN ĐANG ĐỌC
Touken Ranbu - Cuộc sống thay đổi từ đó.
FanficMột đạo tặc nổi tiếng biến thành Saniwa chỉ trong khoảng khắc..... Hoàn toàn không nhớ gì về kí ức năm 13 tuổi.... Rốt cuộc tôi nên tin vào điều gì đây? Ảo mộng hay hiện thực....?