Chương 36: Sét đánh liên hoà

383 6 0
                                    

Vừa định tiếp tục hôn lên cánh môi đang ửng đỏ, nhưng lại thấy mình bị đạp một cước thật mạnh, Tỉ Hà Di vỗ vỗ ngực có chút không dám tin nhìn Bối Bối.

Bối Bối một tay chống trên mép bàn, một tay cuống quít kéo váy lại che khuất quần lót cùng dây buộc tất vừa mới lộ ra: "Tỉ Hà Di, đừng tưởng rằng anh là cấp trên của tôi, lại có bộ dạng đẹp trai, có thể tùy tiện bắt buộc tôi?! Tôi, tôi sẽ kiện anh tội quấy nhiễu tình dục!!"

Tỉ Hà Di trầm thấp cười ra tiếng: "Quấy nhiễu tình dục?! Với người phụ nữ của mình?!"

Bối Bối sắc mặt đỏ bừng, nhất thời không có biện pháp phản bác, trong lòng thoáng có ý nghĩ chua xót: Hắn là Tỷ đại thiếu gia, là thân phận địa vị gì, muốn dạng phụ nữ nào mà chẳng có?! Nói không chừng cô cũng chỉ là muối bỏ biển, là bát cháo thanh đạm sau khi ăn những thức ăn phát ngấy kia. Chẳng qua chỉ là một lần 419 mà thôi!

Nước mắt chợt trào ra, cô ngẩn đầu nói thật nhanh: "Tôi không phải là người phụ nữ của người nào, tôi là Biện Bối Bối!"

Nhìn Bối Bối đẩy ghế chạy đi, đôi mắt đen như ngọc của Tỉ Hà Di bỗng hiện lên một tia ôn nhu.

Ngày hôm qua biết được cô hẹn gặp Steven ở "Nhà hàng Taiji", anh cảm thấy khó chịu cả một đem, cho nên hôm nay mới kịch liệt như vậy, không thể ngăn cản nổi.

Biểu hiện trên mặt anh có chút phức tạp, hơi hơi mất mát, ghen tị, vẻ mặt mê say, anh mong muốn tâm tư mình bình ổn.

Nhưng là nhưng là ... vẫn không được, bởi vì trừ bỏ chính mình, không ai có thể biết tâm trạng phập phồng mấy ngày nay của anh, anh đã hao tốn bao nhiêu tâm lực mới có thể khống chế được cảm xúc của chính mình, từng bước một chậm rãi tiến gần vào cuộc sống của cô, e sợ cho cô gái nhỏ này không thể tiếp nhận.

Glan cho rằng anh thực sự phải rất nỗ lực, nhưng là nhìn thấy cô bắt đầu chấp nhận từng chút, anh vui vẻ chịu đựng......

Bởi vì, cô không phải bất kỳ người phụ nữ nào khác, cô là Biện Bối Bối!

Tặng anh cả đời, lại là cô gái nhỏ đã trộm hắn cả đời......

Bối Bối chạy trốn vào buồng vệ sinh, liền mở nước vào bồn rửa tay, nhìn gương mặt cực kỳ hỗn loạn của mình, xuân triều cuồn cuộn nổi lên.

Hỏng mất rồi......

Hắt mạnh nước trong bồn lên mặt, một bên hắt nước một bên tự mắng bản thân: "Biện Bối Bối, ngươi là đồ đần độn! Anh tiểu thư người ta xinh đẹp như thế, có bao nhiêu khí chất, ngươi cư nhiên còn vọng tưởng cùng nàng đánh đồng. Người ta cử chỉ tao nhã phi phàm, ngươi nha, cũng chỉ giỏi giả vờ đứng đắn, người ta biết Nhật – Trung – Pháp, 3 ngôn ngữ, ngươi nha, nói chuyện còn lắp bắp, người ta là chủ nhà hàng cao cấp như vậy, ngươi nha, cũng chỉ là một cái giám đốc nho nhỏ! Ngươi đố kỵ cái gì?! Nổi giận cái gì a!!! Người ta muốn phụ nữ, chỉ cần phất tay liền có một đống cô gái trẻ trung xinh đẹp xếp hàng, ngươi lại nhiều lần ảo tưởng cái gì...... Ô......"

Một nhân viên mặc kimônô ở bên cạnh hơi nhếch khóe môi, dường như cô đã không cẩn thận nghe được bát quái của bà chủ......

Chẳng Phải Trộm Của Ngươi Một Chiếc Cốc?! -  Lâm Phong Nhi (FULL)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ