Chương 23 : Cấm túc

6.8K 298 9
                                    

"Cứu mạng a ! ! ! ! Cưỡng hiếp a ! ! !" 

Lăng Giản la hét giống như giết heo , mắt thấy nút thắt trên vạt áo đã bị tháo hai cái , nếu tiếp tục cởi nữa , thân phận của mình không bại lộ mới là lạ! ! !

"Tiểu Lăng Tử, ngươi ngoan một chút. Đừng có la nữa , trong Lâm Như cung này đều là người của bổn cung , dù cho ngươi la phá yết hầu cũng không có tác dụng ! Khanh khách, nếu ngươi ngoan ngoãn , bổn cung chắc chắn cho ngươi thoải mái một phen." 


Lam Nhược Y vươn ngón tay đặt nhẹ lên môi Lăng Giản , chậm rãi ma xát đôi môi mỏng manh mà gợi cảm kia.

"Phá yết hầu! ! ! Phá yết hầu! ! !" 

Cái trán Lăng Giản chảy ra một chút mồ hôi lạnh, Như Lai Phật Tổ , Tề Thiên Đại Thánh , mau tới cứu ta! ! ! Cứu cứu ta a! ! !

"Khanh khách , bổn cung thật sự rất thích ngươi." 


Lam Nhược Y không nhanh không chậm nói.

". . ." 


Ta không cần ngươi thích, ngươi thả ta là được! ! ! Đừng tra tấn ta nữa ! ! ! Cứu mạng a! ! ! Có ai có thể cứu ta hay không a! ! ! Lăng Giản cắn môi dưới, ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm hai tay Lam Nhược Y đang giải khai vạt áo mình.

Mắt thấy nút thắt thứ ba sẽ bị giải khai, cửa phòng đột nhiên bị người mạnh mẽ đá văng ra. Ngoài cửa, Lam Thanh Hàn sắc mặt lạnh như băng đứng ở nơi đó, thị tì Nguyệt Như đi theo phía sau , mà các cung nội của Lâm Như cung cúi đầu quỳ gối một bên, không dám lung tung mở miệng. 


"Lam Thanh Hàn, nơi này là Lâm Như cung! Thượng Hoa cung không phải ở đây, nếu là đi nhầm đường , thỉnh cầu rời đi nhanh lên." 

Lam Nhược Y dừng lại động tác cởi áo, ngoài cười nhưng trong không cười nói với người đứng ở cửa.

"Mặt Than , mau tới cứu cứu ta!" Phát hiện Lam Thanh Hàn cùng Nguyệt Như đứng ở cửa, Lăng Giản giống như nhìn thấy cứu tinh hướng nàng hô to , hồn nhiên quên hẳn phải loại bỏ trước cái tên gọi kia.

"Câm miệng!" 

Lam Thanh Hàn tức giận gầm nhẹ một câu, lập tức nói với Lam Nhược Y :

" Ngưng Trần, bổn cung tốt xấu gì cũng là Hoàng tỷ của ngươi , cớ gì phải gọi thẳng khuê danh của bổn cung ?"

Thì ra Mặt Than tên là Lam Thanh Hàn, quả nhiên rất lạnh. Lăng Giản ngầm trắng mắt liếc Lam Thanh Hàn một cái, dẫn ta đi nhanh lên a! ! ! Còn rãnh rỗi nói chuyện khách sáo cái gì a! ! !

"Lam Thanh Hàn, bổn cung muốn kêu như vậy , ngươi làm khó dễ được ta?" Lam Nhược Y cố ý dựa vào lồng ngực Lăng Giản , nói: 

"Nếu là vô sự, thỉnh cầu rời đi nhanh lên , bổn cung còn có chuyện phải làm."

"Bổn cung có thể đi, nhưng nô tài này phải cùng đi với bổn cung." Lam Thanh Hàn thản nhiên nói, trong đôi mắt nhìn Lam Nhược Y có ánh sáng lưu động , hơi khổ sở.

[BHTT] Hồng Bài Thái Giám - Edit - Nam Mệnh VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ