Chương 50 : Sự Thật Tàn Khốc Như Thế 1

228 15 5
                                    

Đêm , rất yên tĩnh, bên tai Lâm Thế Huân chỉ nghe thấy tiếng hít thở phát ra từ Mộ Dung Duẫn Nhi . Rất nhỏ , giống như thanh âm của đóa hoa nở rộ, để cho Lâm Thế Huân ở trong lòng ngứa ngáy, rồi lại không dám làm ra hành động gì.

"Tiểu yêu tinh hành hạ người!" Lâm Thế Huân ở bên tai Mộ Dung Duẫn Nhi nói nhỏ. Sớm muộn gì, hắn cũng công chiếm lòng phòng ngự của nàng, làm cho nàng trở thành nữ nhân chân chính của mình! Chẳng qua là, hi vọng ngày này không nên quá xa xôi, nếu không sớm muộn gì hắn cũng nghẹn đến nội thương .

Một loại cảm giác tên là hạnh phúc, ở trong ngực Lâm Thế Huân lan tràn nở rộ. Cứ ôm nàng như vậy, để cho nàng ở trong ngực mình ngủ say, là chuyện Lâm Thế Huân mong muốn từ rất lâu rồi . Hôm nay mộng tưởng rốt cục đã thành hiện thực, Lâm Thế Huân cảm giác mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này, có thể có Mộ Dung Duẫn Nhi, có nàng bên người làm bạn, đối với hắn mà nói, thật tốt ! Thật hạnh phúc!

Một đêm ngủ say, đây là một đêm Mộ Dung Duẫn Nhi ngủ thấy an ổn nhất. Bình thường nàng chỉ sáu phần ngủ còn bốn phần tỉnh, luôn là giấc ngủ không quá an ổn. Mà lần này, nàng ngủ rất ngon, cảm giác trực tiếp ngủ thẳng tới hừng sáng.

"Ưm. . . . . ." Mộ Dung Duẫn Nhi vặn vẹo uốn éo người, khẽ mở mắt, ngoài cửa sổ ánh sáng có chút chói mắt, mà phía dưới lại mềm mại ấm áp, làm cho nàng rốt cục nhớ tới đây là đêm tân hôn của nàng, vậy mà nàng ngủ thẳng tới hừng sáng, trời ạ, nói ra cũng không ai tin được .

Cánh tay Lâm Thế Huân bị nàng xem làm gối, mà lúc này, Lâm Thế Huân đang ngủ say. Lông mi thật dài, như tượng điêu khắc, bao trùm lên ánh mắt như trùng dương.Lâm Thế Huân có sống mũi cao thẳng, đường cong hoàn mỹ, đôi môi hồng nhuận ở dưới cánh mũi xinh đẹp.

"Chậc chậc, là một người đàn ông tại sao có thể đẹp đến như vậy đây!" Mộ Dung Duẫn Nhi nhỏ giọng nói thầm , nàng có chút không nhịn được, duỗi ngón tay, nhẹ nhàng mà vuốt dọc theo cái trán Lâm Thế Huân đi xuống, xuyên qua mi tâm của hắn, dọc theo sống mũi tuấn mỹ , đi tới đôi mắt thâm thúy, rồi dừng lại trên môi.

"Ngao!" Lâm Thế Huân vừa lên tiếng, liền đem ngón tay Mộ Dung Duẫn Nhi cắn, giả thành bộ dáng một con cọp lớn.

"Ai nha!" Mộ Dung Duẫn Nhi không có ngờ tới Lâm Thế Huân đã tỉnh, mới vừa rồi nàng còn đối với Lâm Thế Huân như vậy, khẳng định đã bị hắn biết rồi.

Tóc dài của Mộ Dung Duẫn Nhi  xõa trên vai, mái tóc kia mềm mại đen nhánh, giống như tơ lụa. Lâm Thế Huân cầm tay Mộ Dung Duẫn Nhi nói "Sớm!"

Lâm Thế Huân cũng không có nói tới trò đùa vừa rồi của mình, khiến cho Mộ Dung Duẫn Nhi thở phào nhẹ nhõm, may mắn hắn không nói gì."Sớm!" Mộ Dung Duẫn Nhi cười ngọt ngào, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, không đợi cho nàng hiểu, môi Lâm Thế Huân đã che cái miệng nhỏ nhắn của nàng, khiến nàng há mồm kinh ngạc , đối phương tựa hồ rất hài lòng với biểu hiện của nàng, trực tiếp tiến quân thần tốc, dò xét đi vào bên trong.

Thời gian lúc này phảng phất như lâm vào yên tĩnh, đầu óc Mộ Dung Duẫn Nhi trống rỗng, không biết nghĩ cái gì, cũng nghĩ không ra được nên suy nghĩ cái gì, chỉ có thể mặc cho Lâm Thế Huân đem bàn tay to ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, cố định ở trong ngực hắn, rồi sau đó, tùy ý hưởng thụ đôi môi ngọt ngào của nàng.

Vốn là nghĩ muốn trừng phạt Mộ Dung Duẫn Nhi. Nàng ở đêm tân hôn làm cho mình chịu khổ cả một buổi tối.

Nhưng thời điểm hôn lên môi nàng, Lâm Thế Huân hoàn toàn đem cái trả thù nhỏ bé này quăng lên chín tầng mây.

Hiện tại, hắn chẳng qua là hưởng thụ lễ vật của mình, thơm như vậy ngọt như vậy, khiến cho hắn không nỡ buông ra, chỉ một lần nữa, một lần nữa hôn, hận không thể đem nàng nhu vào bên trong xương thịt của mình, cùng mình hoàn toàn hòa hợp một thể.

"Ưm. . . . . ." Mộ Dung Duẫn Nhi ngâm khẽ một tiếng, khiến cho Lâm Thế Huân suýt chút nữa mất bình tĩnh. Nữ nhân này thật sự là yêu tinh đệ nhất thiên hạ, khiến cho hắn hận không thể đụng ngã nàng!

Mộ Dung Duẫn Nhi đang say mê trong cái hôn của Lâm Thế Huân, bỗng nhiên cảm giác được phía dưới có gì đó khác thường, tựa hồ có cái gì đang đẩy lấy bắp đùi của nàng. Đưa tay vừa sờ, bắt được một dị vật, nóng bỏng, giống như. . . . . . Giống như một cây côn đang cháy.

Đây là? Mộ Dung Duẫn Nhi không nhịn được mà rời đi môi Lâm Thế Huân, cúi đầu vừa nhìn lại. Thấy rõ ràng vật thể mình bắt được trong tay, trên mặt Mộ Dung Duẫn Nhi lập tức đỏ như máu, tất cả xấu hổ cùng nhạy cảm đều bốc lên đầu nàng, thoáng cái tập trung toàn bộ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

"A!" Một tiếng thét chói tai, Mộ Dung Duẫn Nhi muốn đứng lên, nhưng không ngờ mới vừa nhấc chăn lên, liền bị trượt một cái, trực tiếp đem Lâm Thế Huân đè ở phía dưới. Tư thế này, muốn bao nhiêu mập mờ có bấy nhiêu mập mờ, tư thế này khiến cho Mộ Dung Duẫn Nhi hoàn toàn giống như người cưỡi ngựa, dạng chân ra ngồi ở trên người Lâm Thế Huân, trên người dán chặt lấy hắn.

Cách áo tơ lụa, Lâm Thế Huân có thể tinh tường cảm giác được hai luồng mềm mại ôn nhu trước ngực của Mộ Dung Duẫn Nhi, cứ như vậy nặng nề đè ép bộ ngực hắn, mềm mại lại ôn nhu. Mặc dù cách quần áo, nhưng hắn có thể cảm giác được đỉnh vân kia, đang phập phòng theo hô hấp của nàng, hết cao rồi thấp, mà khoảng cách của bọn họ, cũng bởi vì ... một tiếng hít này mà xích gần nhau.

"Ừng ực ——" Lâm Thế Huân kìm lòng không được nuốt nước miếng, có chút khẩn trương, lại có chút ít mong đợi.

Mộ Dung Duẫn Nhi lúc này cực kỳ lúng túng, hoàn hảo không có ai, nếu không còn tưởng rằng nàng mạnh mẽ cưỡng ép Lâm Thế Huân. Tư thế của bọn họ, muốn bao nhiêu mập mờ có bấy nhiêu mập mờ, mà tay nàng lại vừa lúc lại đặt bên tai của Lâm Thế Huân, thật giống như là muốn cưỡng hiếp hắn vậy. Lúc nào nàng lại trở nên "Khát khao" như vậy rồi?

"Khanh Khanh ——" trên trán Lâm Thế Huân đọng đầy mồ hôi, hô hấp cũng trở nên nặng nề. Nàng cứ như vậy mà dán trên người hắn, cùng hắn hợp một chỗ, khiến cho hắn vốn có lòng muốn khắc chế, cũng trở nên vọng động."Khanh Khanh, nếu nàng không đứng dậy , ta sẽ cho rằng nàng nguyện ý !" Lời nói của Lâm Thế Huân rõ ràng như vậy, Mộ Dung Duẫn Nhi làm sao lại không nghe ra lời của hắn mang theo nồng đậm dục vọng, mà thân thể hắn căng cứng, cùng với bộ dáng chờ vận động, cũng chứng minh lời của hắn là chân thật .

Đỏ bừng mặt, Mộ Dung Duẫn Nhi tung mình rời giường. Mộ Dung Duẫn Nhi rời đi, khiến cho trong lòng Lâm Thế Huân có một trận mất mác. Nếu như có thể tiếp tục, thật là tốt đẹp biết bao! Làm chính nhân quân tử thật là khó, thật là khó. . . . . .

"Vương gia, chúng ta còn phải tiến cung tới chỗ Thái hậu cùng hoàng thượng thỉnh an đó!" Thấy sự tiếc nuối trên mặt Lâm Thế Huân, Mộ Dung Duẫn Nhi có chút đau lòng. Ham muốn của hắn mãnh liệt như vậy, nàng có thể cảm nhận được, chẳng qua là, có một số việc không thể muốn làm gì thì làm.

Từ trong trầm tư bị Mộ Dung Duẫn Nhi làm phục hồi tinh thần lại, Lâm Thế Huân cũng đứng lên. Hắn rời giường, chuyện đầu tiên cũng không phải là gọi người tới hầu hạ, mà huýt sáo một tiếng."Cô cô ——" một con bồ câu tuyết trắng xuất hiện đứng ở phía trước cửa sổ, bay đi vào, đậu ở trên cánh tay của Lâm Thế Huân.

"Vương gia?" con chim bồ câu này đột nhiên xuất hiện khiến cho Mộ Dung Duẫn Nhi kinh ngạc, cũng không biết Lâm Thế Huân muốn tìm con chim bồ câu này để làm cái gì. Lại thấy, Lâm Thế Huân một đao cắt ở cổ con chim bồ câu, dùng máu con chim bồ câu này nhiễm đỏ hỉ khăn, Mộ Dung Duẫn Nhi lúc này mới nhớ tới chuyện lạc hồng.

"Máu của con chim bồ câu giống máu người." Xử lý con chim bồ câu xong,Lâm Thế Huân mới mặc quần áo vào, rồi tiến lên giúp Mộ Dung Duẫn Nhi mặc quần áo.

Thủ pháp của Lâm Thế Huân cực kỳ thuần thục, khiến cho Mộ Dung Duẫn Nhi kinh ngạc. Nghĩ lại nàng đến thế giới này sáu năm rồi, nhưng lại không biết mặc quần áo quả thật là vô năng. Nàng không có thời gian để chuẩn bị những thứ y phục cầu kỳ kia, cho nên đem y phục thiết kế cực kỳ đơn giản. Nhưng hôm nay phải tiến cung, cho nên quần áo cần mặc vô cùng phiền toái, không thể làm gì khác hơn là lệ thuộc vào Lâm Thế Huân.

"Tốt lắm!" lúc Mộ Dung Duẫn Nhi đứng ở trước gương, không khỏi bội phục Lâm Thế Huân, có thể đem quần áo rườm rà xử lý gọn gàng xinh đẹp như vậy.

"Vương gia, Vương Phi! Mama trong cung tới!" Ngoài cửa, truyền đến tiếng của Tố Nguyệt, Mộ Dung Duẫn Nhi nhẹ nói "để cho nàng đi vào!" Cửa mở ra, đi vào là một vị lão mama, được phái tới để kiểm chứng .

Lão ma ma này nhìn thấy tinh thần Mộ Dung Duẫn Nhi tốt như vậy, không khỏi sửng sốt. Lâm Thế Huân trong ngày cưới khắc chết tám vị thê tử, hôm nay lão mẹ còn tưởng rằng sẽ lại chuẩn bị nhìn thấy hỉ sự biến thành tang sự chứ, không nghĩ tới Mộ Dung Duẫn Nhi lại ngồi bình tĩnh trên ghế, hơn nữa còn có vẻ thỏa mãn cùng sự ngượng ngùng khi thành thân.

Một lần nữa vừa nhìn, trên giường là một mảnh huyết đỏ sẫm, lão ma ma lập tức mặt mày hớn hở, nếp nhăn theo sự hớn hở mà nở đầy trên mặt, bởi vì ... nụ cười này đã làm bà trẻ thêm vài tuổi, "Chúc mừng Vương gia Vương Phi! Chúc mừng Vương gia Vương Phi! Chúc vương gia Vương Phi sớm sinh quý tử! Con cái song toàn!"

"Ừ!" Chờ Lâm Thế Huân gật đầu, mama mới kéo rèm, vô cùng hớn hở tiến vào hoàng cung hướng Hoàng thái hậu báo tin mừng.

Những người len lén giữ ở ngoài cửa Vương Phủ, vừa thấy mama trong cung mặt mày vui sướng lên xe, thì trong lòng buồn bực. Nếu là trước kia vào lúc này, Vương Phủ đã chuyển từ đèn lồng màu đỏ đổi sang màu trắng, lúc này nô tài trong phủ cũng đổi lại tang phục rồi, nhưng mà cho tới bây giờ, cũng không có tin tức gì? Chẳng lẽ, Mộ Dung Duẫn Nhi không có chết?

Nam Lân vương phi bình yên vô sự vượt qua đêm tân hôn, chuyện này nhanh chóng truyền khắp kinh thành.

Những người đánh cuộc, Vương Phi sẽ chết bất đắc kì tử trong đêm tân hôn, thì đấm ngực dậm chân, kêu cha gọi mẹ. Có rất nhiều người đem toàn bộ gia sản của mình đặt cược, không nghĩ tới lần này lại ngoại lệ, đem mọi thứ trên người ngay cả cái quần cũng bị thua mất. Trong lúc nhất thời, tiếng oán than khắp kinh thành, những người ảo tưởng sẽ từ đám cưới của Lâm Thế Huân kiếm được một khoản lớn, hiện nay đã thua thảm hại!

Trường Thu Cung, mọi người đang chờ bên trong, Hoàn Nhan Liệt, rốt cục cũng tỉnh lại. Tai trái đau đớn, rất nhanh làm cho hắn nhớ lại những chuyện đã xảy ra.

Vừa nghĩ tới mẫu cổ như miếng thịt người kia đang ở trong thân thể mình, Hoàn Nhan Liệt mãnh liệt tung mình, gục ở bên giường nôn mửa.

"Bệ hạ, bệ hạ ngài làm sao vậy?" hoàng hậu cùng Đức Phi đã trông nom cả đêm qua, lập tức đi tới bên giường, hai người khóc đến lê hoa đái vũ, nhanh chóng tiến tới trước mặt Hoàn Nhan Liệt, "Bệ hạ, ngài cảm giác như thế nào rồi?"

Hoàn Nhan Liệt khoát tay, để cho bọn họ tránh ra, còn mình thì tiếp tục nôn mửa, kéo dài tới nửa trung trà, mới dừng lại .

Phun ra lâu như vậy, mặc dù chỉ là nôn khan, nhưng lại rất hành hạ người, sắc mặt Hoàn Nhan Liệt rất kém, nằm xuống lại bắt đầu gọi Kính Đức."Kính Đức! Kính Đức!"

Kính Đức đang quỳ gối nghe thấy Hoàn Nhan Liệt gọi mình, vội vàng đứng dậy, đi tới bên cạnh Hoàn Nhan Liệt."Hoàng thượng, nô tài ở đây!"

"Kính Đức, giờ nào rồi?"

"Hồi hoàng thượng, mới vừa qua giờ Thìn."

"Giờ Thìn? !" Hoàn Nhan Liệt mãnh liệt mở mắt, "Giờ Thìn? Vậy Lâm Thế Huân đâu? Lâm Thế Huân như thế nào rồi?" Thấy Hoàn Nhan Liệt tỉnh lại đầu tiên là hỏi Lâm Thế Huân,trên mặt Lý Băng cùng Lâm Khả Tâm đồng thời hiện lên một tia ác độc.

"Hoàng thượng, Nam Lân vương cùng Vương Phi lập tức sẽ tiến cung hướng Hoàng thượng tạ ơn."

Vừa nghe nói Lâm Thế Huân không có chuyện gì, Hoàn Nhan Liệt thở dài một tiếng, người không biết còn tưởng rằng hắn kích động, mọi người đều không biết hiện tại trong lòng Hoàn Nhan Liệt hối hận không dứt, không ngờ lại để cho Lâm Thế Huân tránh được ngày hôm nay, Mộ Dung Duẫn Nhi lại không còn chuyện, chuyện này đều do Nguyệt Lan Chi, con tiện nhân kia!

"Nguyệt Lan Chi đâu?" Nghĩ đến nữ nhân kia trước khi chết còn ác độc như vậy, con ngươi của Hoàn Nhan Liệt trở nên thâm trầm .

"Hồi hoàng thượng..., vì Hoàng quý phi nương nương tập kích ngài, hiện tại cấm quân đã phong tỏa cả kinh thành, tra tìm tung tích của Hoàng quý phi."

Mọi chuyện cần thiết, đều bị Kính Đức một câu nói "Giải thích rõ" rồi, Hoàn Nhan Liệt gật đầu, "Rất tốt, ngươi làm rất tốt!" Có những lời này của Hoàn Nhan Liệt, gánh nặng của Kính Đức cũng giảm xuống.

"Bệ hạ, Hoàng quý phi hành thích ngài, tội đáng chết vạn lần! Bắt được nên phải Lăng Trì xử tử!" Lý Băng không muốn bỏ qua cho Nguyệt Lan Chi, nữ nhân này để cho nàng nhận quá nhiều sỉ nhục, lúc này nếu không rèn sắt khi còn nóng, đợi qua thời cơ rồi thì thật là đáng tiếc, cho nên, Lý Băng muốn nhân cơ hội này giết chết Nguyệt Lan Chi, tránh cho con yêu nữ này mê hoặc Hoàn Nhan Liệt.

"Đúng!" ý nghĩ của Lý Băng cũng chính là ý nghĩ của Hoàn Nhan Liệt. Mặc dù hiện tại Nguyệt Lan Chi đã chết, nhưng nếu dựa vào chuyện này vu tội trên người nàng, thì không có gì hợp lý hơn. Đối với đề nghị của Lý Băng, Hoàn Nhan Liệt vô cùng ủng hộ.

Vốn còn tưởng rằng Hoàn Nhan Liệt do dự với lời nói của Lý Băng, nhưng lại nghe một tiếng khẳng định "Đúng" của Hoàn Nhan Liệt, thì nàng có chút không tin tưởng vào lỗ tai của mình. Hoàng thượng bị làm sao vậy? Hắn không phải sủng ái Nguyệt Lan Chi nhất sao, sao hiện giờ lại không chút lưu tình như thế? Hôm nay, sinh tử của Nguyệt Lan Chi nằm trong tay mình, Lý Băng nhìn Lâm Khả Tâm khiêu khích một cái. Như thế nào? Chúng ta hòa nhau nhé.

Lý Băng đắc ý, cũng không làm cho Lâm Khả Tâm cảm thấy mất mác. Hiện tại Nguyệt Lan Chi ở tại nơi nào còn không biết, cho dù tìm được rồi, thật sẽ xử tử sao, nói không chừng một ngày nào đó Hoàn Nhan Liệt lại nghĩ tới những điều tốt của Nguyệt Lan Chi , đến lúc đó sẽ ghi hận lên Lý Băng. Nàng mới không ngu xuẩn giống Lý Băng như vậy, nàng chỉ muốn chặt chẽ đi theo phía sau hoàng thượng là được.

Hoàn Nhan Liệt không có thời gian để để ý tới mấy nữ nhân này, hắn hiện tại ảo não vạn phần, trong lòng đem Nguyệt Lan Chi mắng to ngàn vạn lần. Ở giây phút cuối cùng,lại bị Nguyệt Lan Chi cho một vố thế này, hiện tại mẫu cổ ở trong thân thể của hắn, hắn nên làm cái gì bây giờ?

Trước kia mỗi tháng tới ngày mười lăm, hắn cũng sẽ dựa vào mẫu cổ một chút, mượn cơ hội này tới để hành hạ Lâm Thế Huân. Hiện tại mẫu cổ ở trong cơ thể hắn, chẳng lẽ để cho nó hành hạ mình sao? Thủ pháp biến thái như vậy, hắn mới chịu không được đâu! Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ!

Nhìn bầu trời sáng trắng ngoài cửa sổ, cơ trí Hoàn Nhan Liệt đột nhiên chuyển động. Nam Phượng là đất nước lớn sử dụng mẫu cổ, cũng là cố hương của mẫu cổ. Đặc biệt là tường tộc, am hiểu nhất là mẫu cổ. Nói đi cũng lại nói lại, mẫu cổ này cũng là do tộc nhân của tường tộc truyền cho hắn , xem ra muốn giải mẫu cổ này, phải hướng Nam Phượng quốc cầu trợ rồi.

Nghe nói, Minh Nguyệt Thịnh vừa đăng cơ làm Hoàng đế, chính quyền vẫn chưa ổn định. Không bằng, mình ủng hộ Minh Nguyệt Thịnh, để cho hắn nhớ ân tình của mình, đến lúc đó ở bên kia tìm một cao thủ dùng cổ tới đây giúp đỡ mình!

Giải quyết gánh nặng nội tâm, Hoàn Nhan Liệt sờ sờ tai trái đã được băng bó, một lần nữa nghĩ tới chuyện của Nguyệt Lan Chi. Nữ nhân kia thật là ác độc! Khốn kiếp ! Hoàn Nhan Liệt một lần nữa nguyền rủa Nguyệt Lan Chi, trong lòng đã sớm đem cả nhà Nguyệt Lan Chi phán quyết tử hình. Mới vừa rồi Kính Đức nói, Lâm Thế Huân cùng Mộ Dung Duẫn Nhi muốn vào cung tạ ơn, Hoàn Nhan Liệt lập tức xuống giường, Lý Băng cùng Lâm Khả Tâm bị một trận cả kinh sợ hãi , "Hoàng thượng, người bị thương, thái y đề nghị ngài nên nằm trên giường nghỉ ngơi!"

"Trẫm còn chưa có chết!" Đối với lời nói của Lý Băng này, Hoàn Nhan Liệt có chút chán ghét. Vươn cánh tay, Hoàn Nhan Liệt cho Kính Đức vào giúp mình mặc áo long bào."Hôm nay là Huân Nhi mang tân vương phi tiến cung tạ ơn, trẫm không thể bỏ lỡ canh giờ."

Hoàn Nhan Liệt nói những lời này, một lần nữa để cho mọi người mang Lâm Thế Huân ra làm cái đích để chỉ trích.

Nhìn a! Hoàn Nhan Liệt cở nào là thương yêu Lâm Thế Huân a! Tỉnh lại câu đầu tiên chính là quan tâm Lâm Thế Huân bất chấp thương thế trên người mình, muốn đi nhìn Lâm Thế Huân, đây cũng hoàng ân trước nay chưa bao giờ có a!

Hoàn Nhan Liệt xây dựng không khí như vậy, để cho Lâm Thế Huân trở thành cái đinh trong mắt nữ nhân này, đâm sâu vào trong da thịt. Đặc biệt là hoàng hậu Lý Băng cùng Đức Phi Lâm Khả Tâm, nhi tử của Lý Băng là thái tử, con trai lớn của Lâm Khả Tâm lại là người hiền, hai người này đều là ruột thịt của Hoàn Nhan Liệt, hiện tại Hoàn Nhan Liệt lại đem Lâm Thế Huân đặt ở vị trí đầu, đó sẽ là chuyện gì xảy ra!

Trong mắt các nữ nhân hậu cung này vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, Hoàn Nhan Liệt làm sao lại không biết. Khóe miệng hắn mỉm cười, mặc kệ Kính Đức chải đầu. Hắn, chính là muốn đem Lâm Thế Huân nâng cao, càng ngày càng cao, để cho những người đó tới khi không chịu đựng được nữa sẽ hợp lại tấn công. Mượn đao giết người, chiêu này hắn thích nhất, cũng am hiểu nhất .

Nam Lân vương phủ, lúc này lại phi thường náo nhiệt, cả Vương Phủ trên dưới, đều vì Mộ Dung Duẫn Nhi có thể đánh phá ma chú đêm tân hôn mà hoan hô vui mừng.

Lúc trước đã chết nhiều Vương Phi như vậy, đừng nói là ngoại nhân, chính bọn họ cùng Lâm Thế Huân sớm chiều chung đụng, đều cảm thấy kinh hồn táng đảm. Lần này Lâm Thế Huân thành thân, rất nhiều người trong lòng vẫn có ý niệm là "Nói không chừng Vương Phi này cũng sẽ chết ở đêm tân hôn" , không nghĩ tới kết quả Mộ Dung Duẫn Nhi vẫn bình an. Hơn nữa mới vừa rồi mama trong cung mới từ Nghê Tùng Lâu đi ra sắc mặt hớn hở vui mừng, thần thái phi dương, bước đi như bay. . . . . .

Hiện tại nhìn Vương gia, cũng là tinh thần sáng lạng, hai đầu lông mày còn hàm chứa xuân sắc, mà Mộ Dung Duẫn Nhi lại gương mặt hồng nhuận, vẻ mặt ngượng ngùng điều này nói rõ nên cái gì? ! Rõ ràng nói ngày động phòng hoa chúc này Vương gia rất vui vẻ a! Vương Phi —— dĩ nhiên cũng rất vui vẻ a! Nếu không tại sao lại ngượng ngùng!

Trong Vương Phủ mọi người vui sướng, Lâm Tề cho người đang cửa vương phủ đốt pháo trúc tỏ vẻ vui mừng, để cho những người núp ở ngoài Vương Phủ, đối với việc đánh cuộc của mình, hoàn toàn hết hy vọng.

"Chậm đã!" Lâm Thế Huân nắm tay Mộ Dung Duẫn Nhi xuất hiện ở cửa vương phủ, hai người lên xe ngựa, tiến cung tạ ơn, mọi người canh giữ ở cửa Vương Phủ thấy Mộ Dung Duẫn Nhi sống sờ sờ, cả đám đều trợn mắt há mồm.

Người sống! Chiêu Dương công chúa đã bình an vượt qua đêm tân hôn!

Nhìn Lâm Thế Huân cùng Mộ Dung Duẫn Nhi ân ái, hoàn toàn giống như không có việc gì. Lần này, lời đồn Lâm Thế Huân khắc vợ, hoàn toàn bị công phá. Đáng thương cho những người muốn từ trên người Mộ Dung Duẫn Nhi dốc sức kiếm một mớ, phất lớn trúng lớn, hiện giờ hoàn toàn tuyệt vọng. . . . . .

Trong cung, mama dâng lên ga giường nhuốm màu huyết xử nữ lên, thời điểm đưa cho Đông Phương Lam, làm cho hoàng thái hậu cả đêm lo cho hoàng thượng rốt cục cũng cười.

"Tốt! Tốt Tốt! thật sự là quá tốt! Thật quá tốt!" Đông Phương Lam vì Lâm Thế Huân mà cao hứng. Lúc này, nàng không bao giờ ... suy nghĩ chuyện Mộ Dung Duẫn Nhi là nữ nhi của Mộ Dung Thái nữa, có thể bình an vượt qua đêm tân hôn, rõ ràng nói đứa nhỏ này có phúc khí tốt! điều này còn chứng minh nàng cùng Lâm Thế Huân bát tự tương hợp a! Đây là trời sanh một đôi a!

"Chúc mừng Thái hậu nương nương!" mama sống lâu trong cung, tự nhiên biết ý nghĩ nội tâm của Đông Phương Lam, lập tức cười lớn nói chúc mừng với Đông Phương Lam.

"Tốt! Phần thưởng! Phần thưởng!" Đông Phương Lam ra lệnh một tiếng, Thanh cô trực tiếp cầm một đỉnh vàng lớn kín đáo đưa cho lão mama.

"Ôi, này làm sao được! Nô tỳ bất quá là chạy chân, tại sao có thể cầm lễ vật Thái hậu ban thưởng đây!" Chỉ là một lúc ước lượng, mama cũng biết nguyên bảo này sức nặng bao nhiêu, vội vàng từ chối.

"Thưởng cho ngươi, đó chính là đưa cho ngươi! Nhận lấy đi! Ai gia hôm nay cao hứng! Tất cả mọi người đều có phần thưởng!"

Đông Phương Lam cao hứng, mọi người trong Cẩm Huyền Cung này càng cao hứng. Ai cũng biết, Thái hậu quý nhất Nam Lân vương, lần này Nam Lân vương rốt cục gặp được cô gái trong đời, thật là điều tốt đẹp a.

Chờ lúc Lâm Thế Huân vào đến cung, hoàng thượng,Thái hậu hoàng hậu, Đức Phi, Thái Tử Phi Dư Thi Thi đã ở đó, cả đám người đều ở đây chờ bọn họ. Có Hoàn Nhan Liệt ân tứ, Mộ Dung Duẫn Nhi cũng không phải quỳ lạy, chẳng qua là khẽ hành lễ, đã mời ngồi xuống.

"Không tệ! Rất tốt!" Hoàn Nhan Liệt cười híp mắt nhìn Lâm Thế Huân cùng Mộ Dung Duẫn Nhi, gật đầu lia lịa, "Trẫm thay các ngươi cảm thấy cao hứng!"

"Cám ơn cậu!" Lâm Thế Huân mỉm cười trả lời, tay vẫn nắm chặt cổ tay mềm mại của Mộ Dung Duẫn Nhi, mà Mộ Dung Duẫn Nhi lại buông đầu xuống, trên mặt ngượng ngùng lộ ra, vừa nhìn đã biết chính là tân nương tử.

Thấy Lâm Thế Huân hạnh phúc, nội tâm Hoàn Nhan Liệt có loại cảm giác nói không ra lời . Kế hoạch của hắn, nhiều năm như vậy chưa từng thất bại, lần này bởi vì Nguyệt Lan Chi ả tiện nhân này, mà đi một bước sai, dẫn tới từng bước sai. Xem ra, thật sự cần cùng Nam Phượng quốc bên kia liên lạc! Lâm Thế Huân nở nụ cười hạnh phúc tựa như một cây gai, đâm vào lòng hắn, khiến cho hắn rút ra thì chảy máu, không nhổ ra thì khó chịu.

[Edit] [Longfic] [SeYoon] Quỷ Vương Kim Bài Sủng PhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ