Chương 111: Lên núi đao (Hạ)

50 3 0
                                    

 Âm thanh truyền thống của Tường tộc tấu vang, tay trống cầm một cây gỗ mãnh liệt mà gõ , đang lúc mọi người nhìn chăm chú, Lâm Thế Huân hôn lên trán Lâm Duẫn Nhi một chút rồi ôm lấy Lâm Kiêu, sau đó bỏ giầy đi, đứng ở dưới ba đao thê*(ba đao thê còn gọi là lên núi đao, dùng 36 hay 72 con đao thép sắc nhọn ghim vào hai cọc trụ gỗ, lưỡi đao hướng lên trên trời tạo thành các bậc thang, nên gọi là đao thang)

"Không biết Lâm Thế Huân có thể hay không thuận lợi thông qua!" Đằng Nguyên trưởng lão ngồi ở bên cạnh Tứ trưởng lão thở ra một làn khói, "Lão Tam, ngươi rút ra vật gì vậy? Như thế nào ngửi thật thoải mái ! Cho ta thử một chút xem!"

"Không có gì, chỉ là một lá cây thuốc lá bình thường!"Đằng Nguyên trưởng lão liên tục xua tay, "Chúng ta vẫn là nên nhìn Lâm Thế Huân lên ba núi đao a!"Đằng Nguyên trưởng lão cũng không muốn cùng người cùng khác hưởng thần tiên cao, vật này rất tinh quý! Phân chia cho Tứ trưởng lão, mình sẽ không có nhiều.

Đằng Nguyên trưởng lão đem lời chuyển dời trên người Lâm Thế Huân, quả nhiên là thành công để cho Tứ trưởng lão bỏ đi ý niệm muốn dùng thần tiên cao trong đầu.

Lúc này, Lâm Thế Huân đã leo ở trên ba thang mây, làm cho Đằng Nguyên trưởng lão kinh ngạc, Lâm Thế Huân thế nhưng có thể leo thành thạo ở trên Đao Phong (lưỡi đao). Đằng Nguyên trưởng lão biết A Trát hai ngày này theo chỉ đạo Lâm Thế Huân, hắn không có ngăn trở bởi vì hắn không tin tưởng không phải là người của bổn tộc chỉ có thời gian hai ba ngày ngắn ngủn là có thể làm được điều này.

Nhưng là bây giờ sự thật bày ở trước mặt Đằng Nguyên trưởng lão, làm cho hắn phải tin tưởng. Lâm Thế Huân tựa như cơn gió khéo léo, leo lên núi đao ở độ cao 20 mét, trên trận cũng bị màn biểu diễn đặc sắc của Lâm Thế Huân hấp dẫn, các trưởng lão khác cũng khen Lâm Thế Huân không dứt miệng.

"Nghe nói, A Trát chẳng qua chỉ dạy hắn hai ngày, người này thật là một thiên tài!"

"Đúng a! Nếu như không biết hắn là nhiếp chính Vương Bắc Chu quốc, ta còn tưởng rằng hắn là người của Tường tộc chúng ta!"

"Đúng vậy! những hảo hán trong tộc chúng ta cũng không có nhanh như vậy nắm giữ kỹ năng lên núi đao, lâm Thế Huân thật sự là lợi hại!"

Những lời này không ngừng truyền tới trong lỗ tai của Đằng Nguyên trưởng lão, hắn "Xoạch" tẩu hút thuốc, cau mày. Lâm Thế Huân có thể ở trong thời gian ngắn như vậy hoàn thành huấn luyện của Tường tộc nhân đã nhiều năm mới làm được, không thể không nói người này có chút lợi hại.

Nếu như bình thường, gặp phải người như vậy Đằng Nguyên trưởng lão hội sẽ có một loại cảm giác tâm tư. Chẳng qua là hiện tại hắn và Long Trạch Cảnh Thiên bọn họ có ước định ,chuyện này liền trở nên khó giải quyết .

Trên trận mọi người bắt đầu vô cùng khẩn trương, sợ người tuyệt sắc như Lâm Thế Huân sẽ xuất hiện vấn đề gì. Nhưng nhìn một lát, Lâm Thế Huân lại như vậy dễ dàng leo lên chỗ có độ cao gần 20 mét, bách tính Tường tộc bắt đầu náo nhiệt hoan hô lên.

"Hảo hán!" "Hảo hán!" Mọi người bắt đầu dùng cái từ "Hảo hán" này gọi Lâm Thế Huân, người cầm dùi trống trong tay gõ trống càng thêm mãnh liệt, dường như muốn vì Lâm Thế Huân tạo thế.

Lâm Thế Huân cũng không có bị thanh âm bên ngoài kia quấy nhiễu, trên trán trơn bóng như ngọc của hắn đã có một tầng mồ hôi dầy đặc. khoảng cách 20 thước, nhưng so với việc huấn luyện lúc trước muốn khó khăn hơn. Hơn nữa hôm nay hắn cũng không mang vớ, mà chân chân chính chính là chân không, nên hệ số khó khăn lại càng gấp bội.

Lúc này, vẻ mặt Lâm Thế Huân có chút ngưng trọng, tay của hắn cùng chân đã thành móc câu, mỗi lần đi một bước đều chú ý cẩn thận.

Lâm Duẫn Nhi ở cách đó không xa ôm Lâm Kiêu, trong lòng không hề so với Lâm Thế Huân nhẹ nhàng hơn bao nhiêu. "Kiêu Nhi, chúng ta làm cho cha cố gắng lên!" Lâm Duẫn Nhi nắm bàn tay nhỏ bé của Lâm Kiêu, ánh mắt không nhúc nhích mà nhìn Lâm Thế Huân. Lòng của nàng theo mỗi một bước đi Lâm Thế Huân, mà vượt qua nhanh hơn.

Thấy Lâm Duẫn Nhi khẩn trương sắc mặt đều cóchút trắng bệch, Minh Nguyệt Thịnh ở bên cạnh nhẹ giọng an ủi, "Yên tâm đi! Lâm Thế Huân không có việc gì !"

Lời của Minh Nguyệt Thịnh mà nói..., cũng không thể tiêu trừ lo lắng của Lâm Duẫn Nhi, xem ra ở Lâm Duẫn Nhi, chỉ có chờ Lâm Thế Huân bình an leo từ trên ba đao thê leo xuống tới mà không có bị thương, nàng mới có thể yên tâm.

Tất cả mọi người đều chú ý đến Lâm Thế Huân, không ai thấy Tháp Cát Cổ Lệ đứng ở một góc sâu trong rừng.

Sau khi Lâm Thế Huân lên ba đao thê, Tháp Cát Cổ Lệ trong lòng tựa như dây cung kéo căng, nàng không nghĩ tới Lâm Thế Huân thật sự sẽ đi lên ba đao thê. Chuyện nguy hiểm như vậy, hắn còn chân không đi làm, người nam nhân này quả thực là điên rồi!

Vừa nghĩ tới Lâm Thế Huân làm hết thảy cũng là vì Lâm Duẫn Nhi cùng Lâm Kiêu, Tháp Cát Cổ Lệ hận không được xông qua bóp chết Lâm Kiêu. Mấy ngày qua nàng một mực tìm kiếm cơ hội mang Lâm Kiêu đi , nhưng là bên cạnh Lâm Kiêu đều có cao thủ, Tháp Cát Cổ Lệ căn bản cũng không có cơ hội nhích tới gần hắn.

Xem ra ở Tháp Cát Cổ Lệ, Lâm Kiêu mới là nguyên nhân chủ yếu, chỉ cần giết chết Lâm Kiêu, Lâm Thế Huân cũng không cần thiết qua tam quan, càng sẽ không dĩ thân thử hiểm [1]. Chẳng qua là Lâm Duẫn Nhi đem Lâm Kiêu bảo vệ quá tốt, nàng không có cách nào hạ thủ. Tháp Cát Cổ Lệ vốn nghĩ buông tha cho cái ý nghĩ này, nhưng là sau khi nhìn đến Lâm Thế Huân đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, Tháp Cát Cổ Lệ rốt cục quyết định, nhất định phải giết chết Lâm Kiêu nếu không tiểu tử nhất định sẽ hại chết Lâm Thế Huân !

[1] Dùng thân đi vào nguy hiểm

Thời gian tựa hồ trôi qua rất chậm, đến cuối cùng cả trên quảng trường yên tĩnh lại, ngay cả người đánh trống cũng buông dùi trống trong tay xuống, tất cả mọi người ngó chừng Lâm Thế Huân, có người thậm chí ngừng thở sợ bỏ lỡ cái gì.

" Thình thịch" [2] , Lâm Duẫn Nhi cũng có thể nghe được tim của mình đập rất nhanh, nàng ôm Lâm Kiêu mà nhìn Lâm thế Huân không chớp mắt, chờ Lâm Thế Huân cuối cùng một cước dẫm ở trên mặt đất, bên cạnh là tiếng hoan hô vang lên, Lâm Duẫn Nhi mới phục hồi tinh thần lại.

[2] BN: Nguyên văn là "phốc phốc" nhưng nghe kì quá đổi lại là thình thịch nghe có vẻ hay hơn

"Hảo hán hảo hán!" bách tính Tường tộc cùng kêu lên ủng hộ, tất cả mọi người đều trật tự mà vỗ tay lên.

"Thật tốt quá! Thật tốt quá! Cửa thứ nhất đã qua!" Tô Mi cao hứng mà nắm tay Hoàn Nhan Khang, nhảy lên. Cổ Quân Uyển cũng nhịn không được nữa vỗ tay chúc mừng, ngay cả Cổ Đức cũng nhịn không được cười gật đầu.

Tấn Mặc tiến lên cẩn thận kiểm tra hai chân Lâm Thế Huân, trừ chân bên trái bị cắt một đường nhỏ, cũng không có vết thương khác. Tấn Mặc xoa thuốc dán màu trắng sữa lên vết thương của Lâm Thê Huân, vết thương nhỏ như vậy, không chừng một đêm là có thể khôi phục như cũ.

[Edit] [Longfic] [SeYoon] Quỷ Vương Kim Bài Sủng PhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ