Chương 67 : Một Màn Kinh Hãi Ở Ngự Hoa Viên

137 12 0
                                    

Một bên, là ngôi vị hoàng đế Hoàn Nhan Nghị muốn, một bên, là nữ nhân hắn để ý. Trong hai cái này lấy cái nào bỏ cái nào, Hoàn Nhan Nghị đã lựa chọn, hắn muốn Mộ Dung Duẫn Nhi, sau đó dựa vào Mộ Dung Duẫn Nhi, leo lên vị trí Thái tử. Nhưng vì sao sau khi nhìn thấy hành vi của Hạ Vân Tích, trong lòng hắn lại có chút chua xót! Muốn hắn trơ mắt nhìn nữ tử hắn yêu thích trở thành nữ nhân của người khác, hắn có chút không cam lòng, vì cái gì giang sơn và mỹ nhân không thể đồng thời đạt được!

Nghĩ được như vậy, trong nội tâm Hoàn Nhan Nghị đột nhiên lay động. Đúng vậy! Giang sơn và mỹ nhân, hắn đều muốn! Cái gì ngư hòa hùng chưởng (cá và tay gấu), chỉ có thể lấy một thứ, hắn không tin, cả hai cái hắn đều muốn!

Trên điện, ca múa từng bừng nhộn nhịp, các vũ cơ uốn éo vòng eo, phối hợp với điệu nhạc tuyệt mỹ, hấp dẫn tất cả ánh mắt mọi người, không ai chú ý tới, có người rời khỏi chỗ, cũng không có ai chú ý bọn họ rời đi là làm cái gì.

"Huân, trò hay sắp lên sàn." Mộ Dung Duẫn Nhi nhấp một ngụm rượu, quả nhiên là rượu ngon!

"Khanh Khanh đối với bọn họ làm cái gì vậy? Vì sao vừa rồi hai người này như mất hồn, lại đem rượu trong tay chúng ta uống?" Vừa nghĩ tới vừa rồi, Hoàn Nhan Nghị cùng Hạ Vân Tích cầm chén rượu của hai người bọn họ, đem rượu hạ dược bên trong uống hết, Lâm Thế Huân đã cảm thấy Mộ Dung Duẫn Nhi rất là thần kỳ.

Nàng chẳng qua chỉ nhìn vào mắt đối phương, đã có thể đem mọi chuyện ném lại cho đối phương, một chiêu này là gì? Chẳng lẽ cũng là chiêu thức của Ma vực?

"Thiên cơ bất khả lộ!" Mộ Dung Duẫn Nhi mỉm cười, cái miệng nhỏ vẫn như cũ uống rượu, "Hai người này đã tính toán chúng ta như vậy, không bằng thành toàn bọn họ đi!"

"Ha ha ——" Mộ Dung Duẫn Nhi không nói, Lâm Thế Huân cũng không tiếp tục hỏi. Không biết lát nữa sẽ phát sinh sự tình gì,Lâm Thế Huân cũng suy tính mang theo Mộ Dung Duẫn Nhi hảo hảo mà thưởng thức!

Mộ Dung Duẫn Nhi cùng Lâm Thế Huân nói chuyện, thì Minh Nguyệt Thịnh giẫm guốc gỗ đi tới. Hắn ngược lại không câu nệ tiểu tiết, trực tiếp ngồi bên cạnh Mộ Dung Duẫn Nhi.

"Ta bây giờ là nên gọi nàng là Quang Hoa công tử, hay là Trấn Quốc Công chúa đây?"

Nhìn chằm chằm vào gương mặt như mộng ảo trước mắt này, mắt Minh Nguyệt Thịnh khẽ si mê, trong tay cầm chén rượu. Hắn hỏi như vậy, Mộ Dung Duẫn Nhi cười khẽ, rót rượu cho Minh Nguyệt Thịnh, "Vô luận Quang Hoa công tử, hay là Trấn Quốc Công chúa, ta không phải là ta sao?"

"Ha ha ha!" Mộ Dung Duẫn Nhi trả lời, khiến Minh Nguyệt Thịnh cười to không ngừng, sau khi cười xong, hắn một ngụm đem rượu ngon uống xuống, "Lâm Duẫn Nhi, ta thích nàng! Nàng còn nhớ rõ vào ngày nàng rời đi Tây Lương thành đó, ta nói gì với nàng không?"

Lời Minh Nguyệt Thịnh nói, khiến Mộ Dung Duẫn Nhi nhớ tới khi nàng ra đi, người này đã đuổi theo kín đáo đưa cho nàng một bầu rượu. Chỉ là, lang hữu tình, thiếp vô tâm.

"Đa tạ ưu ái... Nhưng ta đã có người yêu. Khiến ngươi phải đơn thân quay về rồi!"

Mộ Dung Duẫn Nhi trả lời, làm đôi mắt đẹp của Minh Nguyệt Thịnh tối sầm lại, quả nhiên...

"Là ta đã tới chậm sao?" Minh Nguyệt Thịnh nhìn về phía dưới mặt bàn, bàn tay nhỏ bé của Mộ Dung Duẫn Nhi được Lâm Thế Huân nắm chặt trong tay, giọng nói thêm một chút ý vị đau thương, "Nếu như ta sớm một chút xử lý tốt chuyện Nam Phượng quốc, có phải là sẽ không bỏ qua rồi không?"

Lời Minh Nguyệt Thịnh nói, rơi vào tai Lâm Thế Huân, tuy khiến hắn ăn vị, nhưng cũng làm cho Lâm Thế Huân hiểu được người nam nhân này, quả nhiên giống như Mộ Dung Duẫn Nhi nói, là người quang minh lỗi lạc. Dám làm trò ngay trước mặt của hắn, cùng Mộ Dung Duẫn Nhi nói như vậy, nhất định là một quân tử thẳng thắn vô tư.

"Minh Nguyệt Thịnh, chúng ta vẫn là bằng hữu!" Mộ Dung Duẫn Nhi lần nữa rót đầy rượu ngon vào chén cho Minh Nguyệt Thịnh, "Cái đó và sớm hay muộn đều không quan hệ, chỉ là, thời gian vừa đúng, ta trùng hợp gặp được người kia mà thôi. Ngươi không có làm sai —— "

Trong lời nói của Mộ Dung Duẫn Nhi, tràn đầy thiền lý Phật giáo, Minh Nguyệt Thịnh nhìn chằm chằm vào nàng thật lâu, muốn từ trong mắt cô gái này nhìn ra một tia hi vọng, làm cho hắn có lý do kiên trì, song, trong đó chỉ có một mảnh thanh tịnh như hồ nước, sạch sẽ thấu triệt, không có chút nào như Minh Nguyệt Thịnh mong muốn.

"Ta hiểu rồi." Minh Nguyệt Thịnh thở dài, xem trong ánh mắt Mộ Dung Duẫn Nhi, tràn đầy nhớ nhung cùng không buông bỏ. Có lẽ, Mộ Dung Duẫn Nhi nói rất đúng, không phải hắn đã tới chậm, mà là giữa bọn họ không có duyên phận.

Chỉ là, muốn hắn buông tay, hắn không cam lòng, song nhìn đến đầu ngón tay Lâm Thế Huân cùng Mộ Dung Duẫn Nhi đan lại cùng một chỗ, hắn liền hiểu, hai người này đã dùng hành động, hướng cho hắn thấy thái độ của bọn họ. Dưa xanh hái không ngọt, cảm tình cưỡng đoạt, không phải yêu, đạo lý này hắn hiểu.

"Lâm Duẫn Nhi, nếu có một ngày, hắn phụ nàng, cửa chính Nam Phượng quốc ta vẫn luôn vì nàng rộng mở. Hơn nữa, hậu vị của ta vĩnh viễn là của nàng!"

Vứt xuống lời này, Minh Nguyệt Thịnh lần nữa một ngụm uống rượu, nhìn về phía Lâm Thế Huân, "Nhớ kỹ, ngươi nếu như phụ bạc nàng, cho dù làm trái tâm nguyện của nàng, ta cũng sẽ đem nàng đoạt lấy, cẩn thận che chở!"

"Ta sẽ không để cho ngươi có cơ hội như vậy."

"A, tốt nhất là thế!" Minh Nguyệt Thịnh đứng lên, nhìn Mộ Dung Thất Thất lần nữa, khóe miệng lộ ra một nụ cười sáng lạn, "Duẫn Nhi, nhất định phải hạnh phúc đó!"

Nói xong, Minh Nguyệt Thịnh xoay người, cũng không quay đầu lại, rất nhanh rời khỏi tầm mắt của hai người.

Người này, khiến Lâm Thế Huân cảm thấy bất ngờ. Chuyện của Minh Nguyệt Thịnh, hắn ít nhiều cũng biết một ít, nam nhân này không phải vật trong ao, hôm nay có thể trở thành tân hoàng Nam Phượng quốc, hẳn là từng chịu khổ, phải trải qua một phen cùng cực. Hắn cứ "thoải mái" buông tha cho Mộ Dung Duẫn Nhi như vậy, khiến Lâm Thế Huân cảm thấy không thể tin được, hắn cho rằng Minh Nguyệt Thịnh ít nhất sẽ còn có thể tranh đoạt một chút.

"Hắn là một nam nhân không tệ!" Trầm mặc hồi lâu, Lâm Thế Huân cho Minh Nguyệt Thịnh một cái đánh giá đúng trọng tâm.

"Ừ! Nếu không ta cũng sẽ không giúp hắn!"

Đối với Minh Nguyệt Thịnh, Mộ Dung Duẫn Nhi không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy nam tử này nhẫn nhục làm đại sự, rất đáng kính nể. Về phần phát triển cảm tình cùng hắn, nàng ngược lại chưa từng nghĩ tới, huống chi bây giờ nàng đã có Lâm Thế Huân, trong mắt trong lòng đều không thể chứa thêm người khác.

"Hắn như vậy, thật ra lại tạo cho ta cảm thấy áp lực xưa nay chưa từng có. Xem ra, ta nhất định phải đối với nàng thật tốt mới được. Khanh Khanh thế mà lại buông tha cho vị trí hoàng hậu Nam Phượng quốc, lựa chọn cùng ta cùng một chỗ..."

Lâm Thế Huân mặt mày mỉm cười, ánh mắt nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi cũng càng thâm tình, "Người nam nhân này, nói là buông tay, nhưng thật ra là đang chờ đợi ta thả lỏng, cho hắn có cơ hội có thể thừa cơ, chiêu lấy lui làm tiến này dùng trong quân sự có lẽ có thể, nhưng dùng trên người ta thì không được. Bởi vì, ta vĩnh viễn cũng sẽ không cho hắn cơ hội như vậy! Cứ để cho hậu vị của hắn vĩnh viễn không có ai đi"

"Chàng nha, có phải là đoán chừng ta đối với chàng khăng khăng một mực rồi?"

"Không phải, là nàng đoán chừng ta —— "

Hai người tình ý liên miên, đều không chú ý ca múa trên điện đã lui xuống từ khi nào. Chờ hai người phục hồi tinh thần lại, thì trong đại điện đã đứng hai người. Xác thực mà nói, là một người đứng, một người, ngồi ở xe lăn.

Một trong hai người này, Mộ Dung Duẫn Nhi nhận ra, chính là Già Lam nàng gặp được trong cuộc thi tứ quốc tranh bá, về phần người còn lại, hắn đã tự giới thiệu rồi."Ta là đại đệ tử truyền nhân đời thứ mười chín của Bồng Lai Đảo Di Sa, hắn là sư đệ của ta Già Lam." (TNN: không biết tại sao cái tên anh này không dưới trăm lần ta đều đọc nhầm thành Si Đa @@ có phải do đầu ta quá tối rồi hay k a =.=)

Thì ra, hai người này đều là người của Bồng Lai đảo! Mọi người vừa nghe, bọn họ cùng Bồng Lai đảo có quan hệ, liền nhịn không được dò xét hai nam tử này.

Già Lam, như cũ vẫn là áo lam phiêu dật, mà Di Sa, thì là một thân áo vài thô ma sắc. Song y phục vải thô mặc ở trên người hắn, không chút nào làm giảm nhan sắc hắn, ngược lại càng khiến hắn có một thêm loại khí chất thế ngoại tán tiên.

Không giống với Già Lam nam tính, Di Sa nhìn qua, lại hoàn toàn trái ngược. Làn da trắng nõn trơn mềm, mày kiếm anh tuấn thon dài, đôi mắt cười ý vị sâu xa, môi phấn hồng mềm mại, hiển nhiên chính là mỹ thiếu niên mười phần không còn gì để bàn cãi.

Người Bồng Lai đảo đến Bắc Chu quốc, khiến Hoàn Nhan Liệt có chút kinh ngạc, "Không biết hai vị đến bổn quốc, là có chuyện gì sao?"

"Ta là tới tìm người!" Giọng nói Di Sa, cũng rất trẻ, phối hợp với khuôn mặt đáng yêu, có loại cảm giác trẻ già đều thích.

"A, người Di Sa công tử tìm là ai?"

"Mộ Dung Thanh Liên!"

Nghe cái tên này, Hoàn Nhan Liệt sững sờ trong chốc lát, tên có cảm giác rất quen thuộc, nhưng là lại không nhớ rõ khi nào thì nghe qua. Kính Đức thấy Hoàn Nhan Liệt đã sớm đã quên Mộ Dung Thanh Liên, vội vàng ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói vài câu, Hoàn Nhan Liệt lúc này mới nhớ tới, Mộ Dung Thanh Liên chính là cái nữ nhân trong Đông cung, bị hắn phạt. Cũng không biết mỗi ngày một trăm roi, lâu như vậy, nàng còn sống hay không.

"Mộ Dung Thanh Liên phạm vào trọng tội, bị trẫm nhốt ở trong đại lao."

Vừa nghe nói Mộ Dung Thanh Liên bị giam trong lao, Di Sa tâm tình rõ ràng có chút kích động, hai tay nắm lấy chuôi tay xe lăn, giống như nếu không phải chân hắn có vấn đề, hắn nhất định sẽ kích động đứng lên, "Bệ hạ, Mộ Dung Thanh Liên phạm vào tội gì? Nàng đã từng có ân với ta, cho nên, có thể hay không thỉnh bệ hạ mở một mặt lưới, cho ta một ân tình?"

"Cái này —— "

Mộ Dung Thanh Liên đối với Hoàn Nhan Liệt mà nói, là con kiến nhỏ không có bất kỳ phân lượng nào, lúc này đại đệ tử Bồng Lai đảo lại nói giữa bọn họ có quan hệ, khiến Hoàn Nhan Liệt nhịn không được tính toán trong lòng, cuối cùng có nên thả Mộ Dung Thanh Liên, cho Di Sa một cái mặt mũi hay không.

"Bệ hạ, ta ngàn dặm xa xôi tới, chính là vì đáp tạ ân nhân cứu mạng này. Nếu như nàng có làm sai cái gì, ta nguyện ý thay nàng gánh chịu. Chỉ thỉnh bệ hạ giơ cao đánh khẽ, thả nàng, Di Sa trong lòng vô cùng cảm kích."

Di Sa vỗ tay, lập tức có hai người mang hai cái hộp gỗ đến, mở ra, ở trong tất cả đều là trân châu lớn bằng trứng gà. Hai hộp cộng lại, khoảng chừng hai mươi viên.

"Không biết hai hộp trân châu này, có thể đổi về tính mạng của nàng hay không!"

Di Sa ngữ điệu vội vàng, làm cho người ta nhịn không được đoán quan hệ giữa hắn và Mộ Dung Thanh Liên, lại thêm ngữ khí hắn thành khẩn, phối hợp khuôn mặt khờ dại vô tội, làm cho người dù cứng tâm, cũng nhịn không được mềm đi vài phần.

"Bệ hạ, nếu như là người không quan trọng, không bằng, thả ra đi!" Từ khi hộp được mở ra, Lâm Khả Tâm đã bị những viên trân châu xinh đẹp này hấp dẫn.

Trân châu xinh đẹp như vậy, tròn tròn bóng bóng, hơn nữa đều lớn như trứng gà, là cỡ nào khó được a! Lâm Khả Tâm mới liếc liền thích trân châu Di Sa mang đến. Trân châu như vậy, vô luận là làm vật phẩm trang sức, hay là mài làm phấn trân châu, đều là vô cùng tốt. Một hạt châu, đều giá trị xa xỉ, huống chi là hai mươi viên!

Trừ nguyên nhân trân châu ra, thì Lâm Khả Tâm vừa nhìn thấy Di Sa, đã cảm thấy đứa nhỏ này đáng yêu. Nam hài tử vô luận khi còn nhỏ đáng yêu cỡ nào, lớn lên đều mất đi khờ dại cùng ngây thơ lúc bé, chỉ có thiếu niên này, ngược lại luôn mang bộ dáng bé con, nhìn qua tựa như hài tử nhỡ nhỡ, làm cho người ta nhịn không được nghĩ yêu thương hắn.

Lâm Khả Tâm nói hộ Di Sa, Hoàn Nhan Liệt biết rõ nàng nhất định là vừa ý. Bất quá, những viên trân châu này thật là hàng tốt. Hai mươi viên trân châu, cũng có thể lưu lại cái mệnh thối nát cho Mộ Dung Thanh Liên, mặt khác có thể được một cái nhân tình của Di Sa, nói không chừng khi nào đó lại có thể dùng tới hắn.

Tính tính xong xuôi, Hoàn Nhan Liệt gật gật đầu, phân phó Kính Đức, "Bảo người đi thả Mộ Dung Thanh Liên ra!"

"Vâng!" Kính Đức cũng không biết Mộ Dung Thanh Liên hiện tại còn sống hay đã chết, nếu không phải Di Sa xuất hiện, bọn họ đã sớm đã quên có nhân vật này tồn tại. Bây giờ Hoàn Nhan Liệt gật đầu đáp ứng, Mộ Dung Thanh Liên ngược lại thoát chết, cũng không cần bị tra tấn nữa. Chỉ là, không biết nàng bây giờ còn chút hơi thở nào không, hi vọng nàng có vận khí tốt, có thể còn sống sót.

Từ đầu đến cuối, Mộ Dung Duẫn Nhi đều không có lên tiếng. Di Sa, nàng không biết, bất quá nàng lại mơ hồ cảm thấy người này cùng khảo nghiệm thất trọng tháp có quan hệ. Điều duy nhất khiến Mộ Dung Duẫn Nhi cảm thấy kinh ngạc, là Di Sa nói, Mộ Dung Thanh Liên đã từng có ân cứu mạng với hắn.

Theo Mộ Dung Duẫn Nhi biết, Mộ Dung Thanh Liên từ nhỏ đến lớn, đều sống tại Tây Lương thành, chưa từng rời đi. Mà Di Sa là đệ tử Bồng Lai đảo, Bồng Lai đảo cách đại lục xa như vậy, hai chân hắn lại đi lại không tiện, vậy thì lúc nào đi tới Tây Lương thành, rồi lại làm sao gặp được Mộ Dung Thanh Liên?

Phát giác được có người dùng ánh mắt nghi hoặc dò xét mình, Di Sa xoay mặt, thấy được Mộ Dung Duẫn Nhi. Khi nhìn đến khuôn mặt Mộ Dung Duẫn Nhi, Di Sa mục quang bình thản, hướng nàng gật đầu mỉm cười, trong mắt không có bất kỳ biểu lộ kinh diễm nào. Này thật ra khiến Mộ Dung Duẫn Nhi cảm thấy ngoài ý muốn!

Ít nhất, từ sau khi nàng dùng khuôn mặt thật này, không ai gặp nàng mà không kinh ngạc. Nhìn thấy nàng, lại không bị nàng hấp dẫn, Di Sa là người đầu tiên.

Trong khi chờ Mộ Dung Thanh Liên, Hoàn Nhan Liệt sai người mang lên một cái bàn, mời Di Sa cùng Già Lam ngồi xuống, hai người này cũng không khách khí, nhập gia tùy tục, rất nhanh liền dung nhập vào trong yến hội, yến hội vốn bị bọn họ quấy rầy, lần nữa lại náo nhiệt lên.

Qua một hồi lâu, mới thấy hai người đem Mộ Dung Thanh Liên dẫn lên.

Một lần nữa nhìn thấy Mộ Dung Thanh Liên, Mộ Dung Duẫn Nhi thiếu chút không nhận ra nàng. Tóc rối bù, một thân quần áo dính máu, hơn nữa những vết máu kia giống như đã khô cạn từ lâu, biến thành màu đỏ đen thẫm.

"Bệ hạ, người đã tới!" Kính Đức đi đến sau lưng Hoàn Nhan Liệt, nhỏ giọng nói.

"Di Sa công tử, ngươi có thể nhìn xem, nàng là người ngươi muốn tìm sao?"

Di Sa tựa hồ có chút kích động, hắn muốn chuyển động bánh xe, tự chính mình đến bên người Mộ Dung Thanh Liên, nhưng có thể là vì kích động, tay của hắn sờ soạng mấy lần, đều không đụng được bánh xe, cuối cùng vẫn là Già Lam đẩy hắn đến bên người Mộ Dung Thanh Liên.

"Già Lam, là nàng sao?" giọng Di Sa run nhè nhẹ.

Di Sa chưa từng gặp qua Mộ Dung Thanh Liên, cho nên không thể nào phân biệt rõ, ngược lại Già Lam, nghe xong Di Sa lời nói, ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn Mộ Dung Thanh Liên.

"Đừng đánh ta! Đừng đánh ta!" Không đợi Già Lam nhích lại gần mình, Mộ Dung Thanh Liên đã chống hai tay, lui về sau hai bước. Tóc rối tung trên đầu, bởi vì đã lâu không gội, bết lại, tản ra mùi tanh tưởi, trong đó còn có một chút mùi rơm rạ trong lao mới có.

Mộ Dung Thanh Liên nguyên bản con mắt xinh đẹp, lúc này không hề tràn đầy tự tin, mà là tràn đầy sợ hãi. Nàng tựa hồ đặc biệt sợ nhìn người đến, cho nên khi nhìn thấy Di Sa cùng Già Lam, nàng toàn thân phát run, muốn tách khỏi hai người kia.

Mộ Dung Thanh Liên chống tay, lui về sau, Di Sa mới phát hiện chân của nàng đã bị đánh cho tàn phế, nguyên bản đùi đẹp mảnh khảnh, lúc này đơ ra nằm trên mặt đất. Vải quần rách rồi lại rách, lộ ra tất cả đều là vết thâm xanh tím cùng với từng vết roi trên hai chân, có địa phương sưng đã lâu, mưng mủ, chảy ra mủ màu vàng.

Nàng tựa hồ một chút đều không có cảm giác đau, hoặc có lẽ là đau đến chết lặng rồi. Ở Mộ Dung Thanh Liên xem ra, những đau đớn này không tính là gì, duy nhất làm cho nàng sợ hãi, chính là nhiều người như vậy, cùng với hai nam nhân trước mặt nàng này.

"Là Mộ Dung Thanh Liên." Già Lam không nghĩ tới, chỉ ngắn ngủn mấy tháng không thấy, thiếu nữ kiêu ngạo lúc trước kia, lại biến thành bộ dáng như vậy, Mộ Dung Thanh Liên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao, nàng lại biến thành như vậy?

Mộ Dung Thanh Liên như vậy, khiến Di Sa đau lòng. Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Mộ Dung Thanh Liên, vươn tay phải của mình, một đôi mắt xinh đẹp, hàm chứa vô số ảo não cùng hối hận.

"Liên, không phải sợ! Ca ca đến đây!"

Giọng nói của Di Sa, sạch sẽ, thanh tịnh, ở trong yến hội náo nhiệt ầm ĩ này, giống như một cổ thanh tuyền, chảy vào trong nội tâm Mộ Dung Thanh Liên. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt xuyên qua tóc trên trán, nhìn lên mỹ thiếu niên trước mặt, không rên một tiếng.

Tuy sợ hãi trong mắt Mộ Dung Thanh Liên đã giảm rất nhiều, song nàng vẫn là toàn thân tràn đầy phòng bị. Từ những vết thương cũ mới không giống nhau ở trên người nàng kia, Di Sa có thể biết nàng đã gặp phải không ít tra tấn. Muốn Mộ Dung Thanh Liên nhanh như vậy tin tưởng mình, đây là chuyện không có khả năng, cho nên Di Sa tận lực thuyết phục chính mình, phải kiên nhẫn, từ từ rồi sẽ đến.

"Liên, huynh là tới đón muội! Không phải sợ, huynh sẽ không tổn thương muội! Huynh cũng sẽ không để bất luận kẻ nào thương tổn muội!"

[Edit] [Longfic] [SeYoon] Quỷ Vương Kim Bài Sủng PhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ