Chương 60 : Hưởng Tuần Trăng Mật

195 13 0
                                    

Mộ Dung Duẫn Nhi biết, chỉ qua một đêm, tên Lâm Thế Huân vốn là người thuần khiết giờ đã bị 'tính sói' thay thế. Ăn chay đã lâu, giờ ăn mặn, sao có thể nhớ được mùi vị cải trắng đây. . . . . .

Bên ngoài lầu các, đám người hoặc nhìn bầu trời, hoặc ngồi chồm hỗm (ngồi xổm) trên mặt đất đếm kiến, hoặc không có chuyện gì đi tới đi lui, hoặc cầm gậy nhỏ gõ cây khô, không có việc gì, bọn họ kéo dài như vậy đã mấy ngày..

Chủ tử hai bên đã ở trong lầu các năm ngày không lộ diện, tình cảnh này dường như làm mấy người tâm phúc lo lắng. Nạp Lan Tín ngồi chồm hỗm trên mặt đất, những ngày qua Tố Nguyệt luôn biểu hiện mặt lạnh như tờ, làm cho tâm tình của hắn rất buồn bực.

"Chủ tử làm sao còn không ra a!" Hiện tại Nạp Lan Tín vẫn đợi đến khi Lâm Thế Huân đi ra ngoài, giúp mình nói câu công đạo, nhưng đợi mấy ngày, Lâm Thế Huân cũng không lộ diện, thức ăn cũng là Tô Mi đưa đến cửa, hai người trong cuộc kia tất cả mọi người đều chưa từng thấy, chuyện như vậy, thật sự là quá hiếm thấy.

Lời Nạp Lan Tín nói...,cũng là suy nghĩ trong lòng những người này.

Lâm Thế Huân đã năm ngày không vào triều rồi, lúc trước hắn đem bát đi đã ăn xong đặt ở ngoài cửa, viết chỉ thị lên trên giấy, cho người đi Cung Lí đưa cho Hoàn Nhan Liệt xin nghỉ nửa tháng, khiến mọi người đều choáng váng. Chẳng lẽ, hai vị chủ tử này định nửa tháng cũng không đi ra ngoài? Việc này cũng có một chút khả năng phải không?

"Ăn no sẽ đi ra ngoài." Câu nói xâu xa của Tấn Mặc truyền đến tai mọi người, nghe lời này, nam nhân đều nhìn trời, nữ nhân đỏ mặt, không ai nói thêm nữa cái gì.

Vì giúp Lâm Thế Huân tìm thuốc, Tấn Mặc đã rời đi kinh thành một thời gian ngắn, trở lại liền phát hiện có gì đó thay đổi. May là Lâm Thế Huân mỗi ngày đều có uống thuốc, điều này coi như không tệ. Nếu là hắn vì tình yêu, quên đi thân thể của mình, Tấn Mặc chắc chắn sẽ bình tĩnh như vậy .

Lại qua một ngày, Mộ Dung Duẫn Nhi mở mắt ra, ngáp một cái. Mỗi ngày mở mắt cũng là mặt trời đã lên cao, Mộ Dung Duẫn Nhi đã không nhớ rõ đã qua bao lâu.

"Huân ——" Mộ Dung Duẫn Nhi mở miệng, lại phát hiện giọng mình khàn khàn, vội vàng che miệng.

Không đợi Mộ Dung Duẫn Nhi đứng dậy, gương mặt tuấn tú của Lâm Thế Huân đến gần, hôn lên môi của nàng, một dòng nước mát lạnh từ trong miệng hắn, đổ vào trong miệng của nàng.

"Uống nước, tiếng nói cũng sẽ không khàn nữa!"

Cây lười ươi, bạc hà, mật ong —— đây là các vị Mộ Dung Duẫn Nhi nhận ra được ở trong nước có. Uống xong, tiếng nói quả nhiên trong hơn rất nhiều.

"Giờ là lúc nào?" Mộ Dung Duẫn Nhi nhớ lại, phát hiện toàn thân bủn rủn vô lực. Thấy nàng như vậy, Lâm Thế Huân trực tiếp dùng thảm nhung bọc lấy nàng, sau đó lấy ôm nàng, đi tới thùng gỗ lớn bên cạnh mà hắn đã chuẩn bị sẵn.

Trong thùng gỗ có cánh hoa hồng phấn nhẹ nhàng nổi lên, còn có mùi thuốc bắc. Lâm Thế Huân cẩn thận đem Mộ Dung Duẫn Nhi bỏ vào trong thùng gỗ, nước ấm có chút nóng, nhưng mà độ nóng thực thoải mái.

Vào trong nước, Mộ Dung Duẫn Nhi toàn thân bị làn nước ấm áp bao quanh, dường như trở lại trong cơ thể mẹ, mềm mại, thoải mái nàng không nhịn được thở dài thỏa mãn.

Nhìn dáng vẻ Mộ Dung Duẫn Nhi bị hơi nước bao quanh, Lâm Thế Huân cười khẽ, cầm vải nhung, định tắm cho Mộ Dung Duẫn Nhi.

"Ta tự mình làm!"

"Nàng mệt mỏi, nên nghỉ ngơi trước. Bây giờ là lúc ta hầu hạ nàng!" Lâm Thế Huân điểm nhẹ ở trên chóp mũi Mộ Dung Duẫn Nhi, lại nhẹ nhàng lau ống chân cho nàng.

Lực tay của Lâm Thế Huân được khống chế vừa phải, những chỗ đau nhức, khi được tay hắn xoa bóp, càng ngày càng thoải mái, so với tự mình thoải mái hơn nhiều. Mộ DungDuẫn Nhi dứt khoát nhắm hai mắt, không hề cự tuyệt nữa, hưởng thụ sự dịu dàng của Lâm Thế Huân , vừa nhân cơ hội để cho hắn xoa bóp giúp mình.Dù sao, một thân nàng đau nhức, đều là hắn gây ra!

"Thật là thoải mái! Ừ, chính là chỗ này! Đúng, vai trái đau quá, xoa bóp nhiều chút. . . . . . Huân, chúng ta nếu có thể đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật thì thật là tốt. . . . "

Có lẽ là do quá mức thoải mái, cuối cùng Mộ Dung Duẫn Nhi ngủ gục ở trong nước. Nhìn tiểu nữ nhân này không hề có chút phòng bị nào, Lâm Thế Huân dịu dàng giúp nàng lau khô thân thể sạch sẽ, lại hong khô tóc của nàng, cuối cùng mới mang nàng trở về giường, lại đắp kín áo ngủ bằng gấm cho nàng.

Đợi đã lâu mọi người, rốt cục nghe được"Chi nha" tiếng cửa mở, Lâm Thế Huân đi ra, chẳng qua là không thấy Mộ Dung Duẫn Nhi.

"Chúc mừng Vương gia! Vương gia thoạt nhìn thần khí sảng khoái, khí sắc rất tốt!" Tấn Mặc là người đầu tiên mở miệng nói chuyện , mà câu cuối cùng kia của hắn"Khí sắc rất tốt", dẫn tới tất cả mọi người đều nhìn mặt Lâm Thế Huân. Đúng là, mặt mày mỉm cười, tinh thần sung mãn, xem ra lần này Vương gia đã đạt được mong muốn, đúng là đã dốc hết sức rồi.

"Ngươi đã trở lại ——" Lâm Thế Huân chỉ là nhìn qua Tấn Mặc một cái, liền đi tới trước mặt Tô Mi cùng Tố Nguyệt, "Ta hỏi các ngươi, hưởng tuần trăng mật, là cái gì?"

"Hưởng tuần trăng mật?" Tô Mi cùng Tố Nguyệt vừa nghe liền cười. Thì ra là cô gia là muốn hỏi cái này, nhất định là do tiểu thư nói !

"Vương gia, hưởng tuần trăng mật, chính là sau tân hôn, vợ chồng đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy hưởng thụ thế giới hai người."

Khi Tố Nguyệt giải thích như thế nào là"Hưởng tuần trăng mật", Nạp Lan Tín ở bên cạnh cẩn thận nghe, ghi xuống.

"Du sơn ngoạn thủy? Thế giới hai người? Cũng rất tốt." Vừa nghĩ tới mình và Mộ Dung Duẫn Nhi chung đụng, rời xa thế gian rối ren hỗn loạn, quả là một chuyện không tệ.

Mấy ngày không có xuất hiện, Lâm Thế Huân bớt chút thời gian xử lý tất cả công việc chồng chất, sau một lúc suy nghĩ cái chuyện tình trăng mật. Mặc dù không có quá nhiều thời gian, nhưng mười ngày nửa tháng vẫn có.

Chờ Mộ Dung Duẫn Nhi tỉnh lại lần nữa, đã ở trong một chiếc xe ngựa xinh xắn, mà người đánh xe lại là Lâm Thế Huân.

"Huân ——"

"Khanh Khanh, trong xe có thức ăn, nàng ăn chút gì lấp đầy bụng trước đi, đợi đến nơi, ta sẽ nấu cơm cho nàng ăn!" Lâm Thế Huân điều khiển xe ngựa, thủ pháp thành thạo, Mộ Dung Duẫn Nhi nằm ở trong xe ngựa, cũng không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào.

"Chúng ta đi đâu thế?"

"Hưởng tuần trăng mật!"

Địa điểm trăng mật Lâm Thế Huân lựa chọn, là một nơi tương tự Giang Nam. Cầu nhỏ nước chảy hữu tình, một con sông nhỏ quanh co, đem trấn nhỏ chia làm hai nửa,hai bên bờ đều là liễu rủ, gió thổi cành liễu khẽ đung đưa, cũng là một nơi.

"Thích không?" Lâm Thế Huân ôm eo Mộ Dung Duẫn Nhi, để cho nàng dựa vào mình. Không mang mấy tùy tùng kia, bọn họ giống như đôi vợ chồng bình thường. Lâm Thế Huân vẫn như cũ mặc một thân bạch y , Mộ Dung Duẫn Nhi thì đổi lại một thân váy lụa đỏ.

"Thích! Nơi này thật là đẹp!"

Mộ Dung Duẫn Nhi nhìn nước sông xanh biếc, bên trong có thật nhiều đá cuội xinh đẹp, chúng yên lặng nằm ở đáy sông, lơ lửng ở phía trên, là chi chít cá nhỏ, nhìn chỉ như hạt đậu, một đám chỗ này, một đám chỗ kia, thỉnh thoảng có người đi tới, những con cá này lập tức tản ra bốn phía.. Hai người đến, làm cho trấn nhỏ an tĩnh, náo nhiệt một lúc lâu.

Thấy đôi vợ chồng nhà bọn hắn, giống như là từ bên trong tranh bước ra, nam tử xinh đẹp tựa như yêu nghiệt, cô gái thuần khiết như tiên, vốn là yêu tiên không tương xứng với nhau , nhưng hai người này ở chung một chỗ, phi thường tương xứng .

"Trai quá anh tuấn, nữ quá xinh đẹp!" Mọi người nhìn, mi tâm của nàng còn có một nốt ruồi như Bồ Tát!"

Lâm Thế Huân mang theo Mộ Dung Duẫn Nhi dừng chân ở trong quán trọ duy nhất của trấn nhỏ. Bởi vì trấn nhỏ vắng vẻ, ít người đến, trong quán trọ cũng sạch sẽ vô cùng, dường như chỉ có hai vị khách là Lâm Thế Huân và Mộ Dung Duẫn Nhi.

Ném cho điếm lão bản mấy cục vàng nhỏ như hạt đậu, Lâm Thế Huân mượn luôn phòng bếp của bọn họ. Cũng may trong phòng bếp rau dưa thịt tươi thịt muối đều có, Lâm Thế Huân xắn ống tay áo lên, bắt đầu rửa rau.

"Huân! Chàng nấu cơm cho ta sao?" Thấy bộ dáng Lâm Thế Huân mặc tạp dề, Mộ Dung Duẫn Nhi kinh ngạc há miệng to. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới, Lâm Thế Huân luôn sống sung sướng an nhàn còn có thể xuống bếp, hơn nữa còn là vì nàng.

"Khanh Khanh, vi phu biết nấu rất nhiều món!" Lâm Thế Huân lại gần, hôn nhẹ lên môi Mộ Dung Duẫn Nhi một cái, "Đói bụng lắm sao! Đợi, vi phu nấu cơm cho nàng!"

Nghe lời Lâm Thế Huân nói..., Mộ Dung Duẫn Nhi trực tiếp lấy ghế băng nhỏ ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào Lâm Thế Huân, nhìn hắn thuần thục rửa rau cắt thịt. Vũ khí của Lâm Thế Huân là đao, cho nên đao pháp vô cùng tốt. Nhìn hắn nấu cơm, dường như đặc biệt giống nhau ( chỉ việc anh múa đao và nấu cơm thành thục như nhau). Một củ khoai tây bị Lâm Thế Huân ném vào không trung, lúc rơi xuống, đã những sợi khoai tây nhỏ li ti như tóc.

"Tuyệt vời !" Mộ Dung Duẫn Nhi ở bên cạnh vỗ tay, mà khóe miệng Lâm Thế Huân, cũng bởi vì một tiếng "Tuyệt vời" của Mộ Dung Duẫn Nhi mà lộ ra một vòng cung xinh đẹp .

Đều nói lúc nam nhân bận rộn ở phòng bếp là có mị lực nhất, Mộ Dung Duẫn Nhi cuối cùng cảm nhận được hết ý tứ trong lời nói.

Giống như Lâm Thế Huân hiện tại, một thân bạch y không nhiễm bụi trần , bên hông buộc lên một cái tạp dề làm bằng cây đay, hắn nhóm lửa, đem thịt muối băm thành những hạt nhỏ như quả hạch đào ( quả óc chó) , bỏ vào trong nồi đất, cho thêm nước, bắt đầu hầm thịt, bên kia lại bắt đầu chuẩn bị món ăn kèm theo, xem ra là muốn làm lẩu cho Mộ Dung Duẫn Nhi ăn.

Thật tốt ! Mộ Dung Duẫn Nhi chống cằm, nụ cười trên mặt mang theo hạnh phúc. Nàng rất may mắn có thể đúng thời gian gặp gỡ đúng người, không sớm không muộn, cứ đúng lúc như vậy, gặp được Lâm Thế Huân, thành nữ nhân của hắn.

Chờ Lâm Thế Huân bưng nồi lẩu thơm ngào ngạt đến trước mặt Mộ Dung Duẫn Nhi, Mộ Dung Duẫn Nhi hít sâu một hơi, "Thơm quá a! Huân, chàng thật lợi hại!"

"Dĩ nhiên! Nam nhân tốt theo tiêu chuẩn mới là trên lên được phòng khách ( làm tốt việc lớn ), dưới xuống được phòng bếp, đây cũng là lời Khanh Khanh nói mà..., ta còn vẫn nhớ đây! Không phải có người nói, đầu năm nay, muốn bắt được lòng của phụ nữ, thì phải bắt được dạ dày của nàng sao, mau nếm thử đi ——" Lâm Thế Huân gắp một khối thịt nho nhỏ đút vào trong miệng Mộ Dung Duẫn Nhi.

"Ăn ngon không?" Lâm Thế Huân vẫn nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi, muốn biết nàng đánh giá như thế nào.

Thật lâu, Mộ Dung Duẫn Nhi mới thở dài, "Thật là mỹ vị nhân gian! Huân, ta yêu chàng chết mất! Chàng nói ta làm sao lại có mệnh tốt như vậy đây! Tìm được lão công đẹp trai như vậy , còn có thể nấu cơm ngon như vậy, ta thật nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ!"

Mộ Dung Duẫn Nhi thổi phồng Lâm Thế Huân như vậy khiến cho trong lòng nam nhân này như được nếm mật, mặt ngoài vẫn duy trì hình tượng nam nhân như cũ . "Nếu thích ăn, sau này ta thường xuyên làm, có được không?"

"Được!" Đã sớm đói bụng , Mộ Dung Duẫn Nhi tự mình động thủ. Ăn xong bữa cơm , Mộ Dung Duẫn Nhi thỏa mãn rúc vào trong ngực Lâm Thế Huân, còn nấc nhẹ một cái ."Hạnh phúc quá!"

Một tiếng "hạnh phúc" của Mộ Dung Duẫn Nhi cũng giống suy nghĩ trong lòng Lâm Thế Huân, thì ra, hạnh phúc chỉ là đơn giản như vậy.

Lâm Thế Huân cùng Mộ Dung Duẫn Nhi ẩn mình trong thị trấn nhỏ hưởng tuần trăng mật, nhưng trong kinh thành đã xảy ra một chuyện lớn, Thái tử phi Dư Thi Thi bệnh nặng bộc phát, sinh bệnh rồi chết..

Thái Tử Phi, là quốc mẫu (hoàng hậu) tương lai, Dư Thi Thi chết đột ngột, làm cho trong kinh thành tràn ngập một loại không khí quỷ dị.

Lúc trước có lời đồn đại, nói"Có được Trấn Quốc công chúa, có được giang sơn xã tắc" , lời đồn chưa được hai ngày Thái Tử Phi đã chết, chẳng lẽ, Thái Tử Phi là chết ở trong tay thái tử? Chẳng lẽ, thái tử muốn bay lên vị trí kia, muốn lập Lâm Duẫn Nhi làm Thái tử phi?

Mọi người đều đoán lý do Thái Tử Phi chết, Hoàn Nhan hồng cũng đang trong Đông Cung tiếp tục hưởng thụ mùi vị như hoa của đôi tỷ muội Hoàng Nhan Bảo Châu và Mộ Dung Thanh Liên. Giang sơn hắn cũng muốn, mỹ nhân, hắn cũng muốn.

Kể từ khi chiếm được Mộ Dung Thanh Liên, Hoàn Nhan Hồng đã bắt nàng về Đông cung, còn thường sai người ta Hoàn Nhan Bảo Châu tới Đông cung, động một chút là 3P ( quan hệ xxx 3 người ), đem cả Đông cung ngập trong chướng khí ô uế. Chẳng qua là Thái tử vẫn như vậy, mọi người đều biết, nhưng kiêng kỵ sự ác độc của Thái tử, không ai bẩm báo với Hoàng thượng.

Về phần Hoàn Nhan Bảo Châu, lúc ban đầu đối với hành động của Hoàn Nhan hồng nàng cảm thấy trơ trẽn cùng buồn nôn, nhưng kể từ khi bị Long Trạch Cảnh Thiên cự tuyệt ở trước mặt mọi người, Hoàn Nhan Bảo Châu hoàn toàn vò đã mẻ lại sứ ( như kiểu giấy đã rách lại còn nát), gửi gắm hoài bão vào Hoàng Nhan Hồng. Ít nhất, hoa của hắn có rất nhiều loại, ít nhất, cũng có thời điểm hắn là nam nhân.

So sánh với Hoàn Nhan Bảo Châu là tự nguyện , Mộ Dung Thanh Liên thì hoàn toàn là bị ép buộc.

Nàng hận tên nam nhân này lấy đi sự trong sạch của nàng, cũng hận Hoàn Nhan Bảo Châu, cái người đã thiết kế hãm hại nàng. Nhưng mà, hôm nay Mộ Dung phủ hậu thuẫn của bởi vì Mộ Dung Thái chết đi mà hóa thành mây khói, không có hậu thuẫn, Long Trạch Cảnh Thiên cũng không có quan tâm đến nhiều chuyện của nàng,bị Hoàn Nhan Hồng khống chế, nàng chỉ có thể bò lổm ngổm đến bên chân hắn , giống như nữ đày tớ hèn mọn.

"Hoàng huynh, ngài thật, muốn kết hôn cùng Lâm Duẫn Nhi sao?" Hoàn Nhan Bảo Châu ngồi ở trên người Hoàn Nhan Hồng, thân không mảnh vải che thân, uốn éo bờ eo mảnh khảnh, trên người mô hôi hột chi chít..

"Muội không thích?"

Mỹ nhân hầu hạ, mình chỉ cần hưởng thụ, điều này đối với Hoàn Nhan Hồng mà nói là một việc cực kỳ thoải mái. Vừa cảm thụ sự nhiệt tình của Hoàn Nhan Bảo Châu, vừa chà đạp lên thân thể mềm mại của Mộ Dung Thanh Liên, Hoàn Nhan Hồng cảm giác giống như đang bay.

"Hoàng huynh, nữ nhân kia, tâm tư rất sâu!"

Hoàn Nhan Bảo Châu lắc lư lên xuống, đầu tóc xõa ở trên người, tóc đen làm tôn lên thân thể trắng noãn, lộ ra vẻ chói mắt vô cùng. Thấy Hoàn Nhan Bảo Châu nói như vậy, Hoàn Nhan Hồng nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra nụ cười u ám , "Tâm tư sâu hơn nữa, cũng chỉ là một phụ nữ! Chẳng lẽ nàng còn có thể lật trời được hay sao ?"

"Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà hoàng huynh có nàng, sẽ lạnh nhạt với ta. . . . . ."

Lời của Hoàng Nhan Bảo Châu lộ hết tâm ý với Hoàn Nhan Hồng, tay của hắn rời khỏi người Mộ Dung Thanh Liên, ôm lấy Hoàng Nhan Bảo Chân ở phía trên , giữ nàng cố định, không để cho nàng tiếp tục, "Muội có phải hay không yêu Bổn cung rồi nữa?" Đôi mắt Hoàn Nhan Hồng tuy đẹp, nhưng chỉ là quá u tối, khiến hắn có vẻ âm hiểm . Nhưng mà, cái này cũng không ảnh hưởng sự mê luấn của Hoàng Nhan Bảo Châu hành cho hắn, giờ đây, Hoàn Nhan Bảo Châu đã hoàn toàn biến thành tình nô ( nô lệ tình dục) của Hoàng Nhan Hồng. Thấy Hoàn Nhan Hồng nói như vậy, Hoàn Nhan Bảo Châu biết điều gục ở trên người hắn, "Đúng vậy a, muội yêu hoàng huynh!"

"Ha ha ha ha!" Hoàn Nhan Hồng cười lớn, chợt đứng dậy rời khỏi thân thể Hoàn Nhan Bảo Châu.

"Hoàng huynh. . . . . ." Hoàn Nhan Bảo Châu vẻ mặt mê man nhìn Hoàn Nhan Hồng, không vì sao hắn đột nhiên dừng lại, chẳng lẽ là bởi vì nàng làm không tốt?

Hoàn Nhan Bảo Châu suy nghĩ lung tung không bao lâu, Hoàn Nhan Hồng đột nhiên đem nàng lật lại, đặt ở trên giường. Nàng há mồm vừa định la lên, trong cơ thể có thêm một ngọn lửa nóng, nóng bừng, khiến nàng không nhịn được hô lên.

"Nói, nói muội yêu Bổn cung! Bổn cung thích những lời này!" Hoàn Nhan Hồng đem phần gáy Hoàn Nhan Bảo Châu đặt tại trên giường, thân thể mãnh liệt tăng tốc, vẻ mặt điên cuồng khác thường.

"Muội yêu Hoàng huynh!" Mặc dù cổ cùng phía dưới đều có truyền đến đau đớn, nhưng là một loại cảm giác vừa đau lại vui vẻ, Hoàn Nhan Bảo Châu đắm chìm ở trong khoái cảm điên cuồng, tiếng thét trong miệng chói tai , gọi tên Hoàng Nhan Hồng.

Mà tiếng gọi của Hoàng Nhan Bảo Châu, càng thêm kích thích Hoàn Nhan Hồng, hai người chìm trong thế giới riêng của bọn hắn không coi ai ra gì..

Mặc dù gần đây, mấy ngày nay đã nhìn quen đối với hành động biến thái của huynh muội này , nhưng lần này thấy bọn họ như vậy, Mộ Dung Thanh Liên chịu không được. Thừa dịp hai người này vui vẻ quên mình, Mộ Dung Thanh Liên lén lút đứng lên, sờ tới một bình hoa lớn, rón rén bước trên mặt đất đến phía sau Hoàn Nhan Hồng.

"Loảng xoảng" một tiếng, Mộ Dung Thanh Liên hung hăng đem bình sứ nện ở trên đầu Hoàn Nhan Hồng .

"Tiện nhân!" Hoàn Nhan Hồng đang sung sướng, bị vật nặng đánh trúng, chỉ cảm thấy một cỗ nóng hầm hập đổ từ trên đầu của hắn chảy xuống, vừa sờ, mới biết được là máu.

"Ngươi ——"

Không đợi Hoàn Nhan Hồng xoay người, Mộ Dung Thanh Liên dùng sức khí lực toàn thân, một chưởng nhắm thẳng vào gáy Hoàn Nhan Hồng, lập tức, Hoàn Nhan Hồng liền mềm nhũn nằm ngã úp ở trên người Hoàn Nhan Bảo Châu .

"A ——" bị máu Hoàn Nhan Hồng rơi lên mặt, Hoàn Nhan Bảo Châu hét ầm lên. Mà tiếng kêu của nàng, đã kinh động mọi người ở bên ngoài..

Nói đến, cũng khéo.

Hôm nay, Hoàn Nhan Liệt không có thông báo cho bất luận kẻ nào, chỉ dẫn theo Kính Đức, hai người cùng nhau đến Đông Cung. Lý do Dư Thi Thi chết truyền đi trong kinh thành ngày càng mãnh liệt, ở trong thâm cung hắn nghe thấy ở nơi này có vấn đề, cho nên muốn tự mình tìm hiểu tình huống.

Đến Đông Cung, Hoàn Nhan Liệt nhìn linh đường cùng linh cữu của Dư Thi Thi, cũng là có chút thể diện, Hoàn Nhan Liệt còn gật đầu, cho đến khi hỏi Thái tử đâu, những cung nhân ở cửa này cũng bắt đầu lảng tránh lời hắn.

Mặc dù biết con mình có chút vô liêm sỉ, tốt xấu gì cũng là máu thịt của mình, cho nên Hoàn Nhan Liệt bình thường cũng là mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng mà bây giờ, Thái Tử Phi không có, Thái tử lại không biết đi đâu, tại sao tình cảm vợ chồng,người lạnh lùng vô tình như vậy , sao có thể làm Hoàng đế của một nữa? Điều này làm cho Hoàn Nhan Liệt có chút thất vọng đau khổ, lại thấy những người đó từ ngữ mập mờ, Hoàn Nhan Liệt sao lại không biết nơi này có vấn đề, lập tức quát lớn uy hiếp những người kia không được báo tin cho Hoàn Nhan Hồng, tự mình đi tới tẩm cung của Thái tử..

Vừa tới, chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tai.

[Edit] [Longfic] [SeYoon] Quỷ Vương Kim Bài Sủng PhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ