Chương 30: Nguy cơ tứ phía

1.1K 53 5
                                    

《 Phần 03: Nguy tứ phía 》

Từ lúc Phùng Kiến Vũ vào nhà của Vương Thanh, vẫn luôn ngủ ở phòng khách. Cậu biết người nọ vốn cũng rất không quy củ, tự nhiên sẽ không ngu ngốc tự đem mình đưa đến trên giường của người nọ.

Cậu tỏ thái độ cường ngạnh, Vương Thanh cũng không giục thúc cậu. Ngày thường hắn vẫn thỉnh thoảng ăn đậu hủ, ngược lại cũng không làm ra điều gì không đúng đối với cậu, Phùng cảnh quan tự nhiên cũng ít đi rất nhiều phiền toái. Ban ngày bận rộn trước bận rộn sau mệt mỏi như con chó, cậu cũng không muốn buổi tối phải làm thêm vận động phí sức gì nữa. Còn nói, Phùng Kiến Vũ cậu là ai a, cơ trí dũng cảm, đẹp trai bức người, thế nào đi nữa cũng là nhân vật phong vân trong cảnh đội a, vì hành động mà phải dâng hiến trí khôn thì thôi đi, còn phải cả bán thân thể? Không được, một trăm lần không được !

Ngày này, khó có được một ngày nhàn rỗi ở nhà xem ti vi. Phùng Kiến Vũ vừa cắn hạt dưa vừa xem phim điện ảnh võ thuật, cả người nằm phịch ở trên ghế sa lông, giống như một con mèo đang hạnh phúc lười biếng, một bộ dáng đầy thích ý.

Vậy mà thời gian thích ý luôn là rất ngắn ngủi, còn chưa hưởng thụ được bao lâu, liền bị Vương lão đại kéo ra cửa bắt ép cùng đi mua vật dụng trong nhà rồi.

Dọc theo đường đi Phùng cảnh quan một bên không ngừng kêu la mình còn chưa có xem xong phim điện ảnh, tới tới lui lui cứ như vậy một câu lại một câu, kêu la đến nỗi khiến cho tài xế là Đại Oản có chút không nén được tức giận. Cuối cùng Vương Thanh phải đè người lên ghế dựa hôn một trận, lập tức thẹn thùng im lặng.

"Không phải là cậu nói sao? Trong nhà quá trống trãi." Đi trong trung tâm mua sắm, Vương Thanh chính là một nhân vật cao to đặc biệt làm người khác chú ý.

"Tôi chỉ nói là ......"

"Đi, chúng ta qua bên kia xem xem." Vương Thanh hiển nhiên đối với lời của cậu là vào lỗ tai trái ra lỗ tai phải, lôi kéo cậu hướng đến khu hàng hóa mình nhìn trúng.

......

"Làm gì dẫn tôi đến xem giường hai người ? ! Giường trong phòng ngủ kia của anh còn chưa đủ lớn sao?"

"Mua cho phòng kia của cậu."

"Tôi một người đủ ngủ rồi ......"

"Thêm tôi không đủ."

......

Anh mẹ nó lăn đi chỗ khác đi.

Vì vậy, Vương lão đại lại bị tiến hành một buổi tư tưởng giáo dục -- hôm nay là thời kỳ quan trọng đối kháng quân địch, thanh niên mỗi ngày đều không được có những thứ như vậy ở trong đầu, cách mạng còn chưa thành công, những thứ loạn thất bát tao đầy đầu sẽ làm ảnh hưởng đến hiệu suất công việc.

Vương Thanh nghe vậy nhíu mi, mặc dù không để ý lắm, nhưng hắn vẫn chọn tôn trọng người nọ. Phùng Kiến vũ luôn luôn có thể dễ dàng lần lượt đánh vỡ giới hạn tha thứ của hắn.

"Thật không mua?"

"Không ! Mua ! "

......

[Thanh Vũ] Không Còn Đường LuiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ