Chương 62: Em thích

1K 62 9
                                    

《R-18》

Vương Thanh vẫn như cũ việc ta ta làm uốn nắn vành tai mềm mại của cậu, một cái tay khác nắn bóp điểm nhỏ đứng thẳng trước ngực cậu, ra sức mà trêu đùa. Thân thể bị chế trụ nên Phùng Kiến Vũ chỉ đành phải ưỡn thân cao thành một độ cong xinh đẹp, đem chính mình hoàn toàn đưa vào trong tay người nọ.

Miệng bất chợt thổi ra một hơi khí nóng, Vương Thanh ghé sát vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng cười một tiếng, đè thấp cổ họng dùng khí âm mê trầm nói: “Thoải mái không?”

Giọng nói gợi cảm kia hấp dẫn đến nỗi khiến cho Phùng Kiến Vũ cơ hồ sắp đến đỉnh, nhưng vẫn là ngượng ngùng cứng cổ không chịu lên tiếng. Người nọ vẫn cười cười, lấy ra bàn tay đang che ở trên mắt cậu. Hai bàn tay sắc tình vuốt ve lồng ngực cậu, từ bụng nhỏ đến hai bên hông, chậm rãi cúi thấp đầu, đầu lưỡi ướt mềm từ hông liếm đến trước ngực, ngậm lấy đầu vú, mặt lưỡi thô nhám không ngừng di chuyển, biểu lộ một mặt tràn đầy trêu đùa ngắm nhìn cậu.

Cậu có cảm giác tính khí cứng rắn của người nọ đã đỉnh vào phía sau mình.

Vương Thanh kiên nhẫn, giọng nói có chút mềm nhũn, vẫn như cũ hỏi, “Nói cho anh biết, thoải mái không?” Nhấp vào một chút rồi lại rút ra.

Cậu bị hành hạ đến hốc mắt đỏ lên, trong lòng thầm mắng một tiếng mẹ nó, thanh âm lúc mở miệng nói chuyện cũng đã thay đổi, “...... Thoải mái.”

Tính khí nhẫn nhịn hồi lâu thẳng tắp đâm vào hậu huyệt, tiến lui khuấy động nhiều lần, phát ra phốc phốc tiếng nước va chạm, chỉ nghe thấy người nọ thoải mái thở dài một tiếng. Phùng Kiến Vũ cũng rốt cuộc cũng không chịu được nữa, thân thể mềm oặt dính sát với giường.

Giây tiếp theo, lại bị người nắm lấy cổ tay đang bị trói, thẳng tắp lôi ngồi dậy.

Vương Thanh lôi kéo một góc áo sơ mi, cái hông giống như được trang bị đông cơ không ngừng mãnh liệt tiến lui rút ra cắm vào, tựa như một con thú cực kỳ đói khát.

Cũng may người nọ vẫn đỡ một cái tay ở bên hông của cậu, cho nên cậu vẫn không cảm thấy chính mình sẽ bị đỉnh mạnh đến mức muốn bay ra ngoài.

“Thao.”

Tuy rằng thời điểm hai người vừa mới bắt đầu cũng chịu đựng không ít dằn vặt, nhưng không có lần nào hắn đem cậu giày vò đến thành như thế này. Phùng Kiến Vũ trong lòng vừa tức vừa ủy khuất, rốt cuộc mắng lên, nhưng trong thanh âm khàn khàn vẫn mang theo chút nức nở.

“Chúng ta đã nói tốt rồi, ” Vương Thanh một khắc cũng không ngừng động tác, ngón tay nhẹ nhàng ma sát tính khí của cậu bị kìm nén đến ra nước, bất chợt dời đi, “Hôm nay không cho phép em bắn.”

“Vương Thanh ......” Cậu giận đến gan đều phát đau, miễn cưỡng dùng cái tư thế này quay đầu lại liếc nhìn Vương Thanh, hai mắt đỏ bừng, cổ họng cũng có chút nghèn nghẹn.

Vương Thanh lúc này mới ý thức được vị này nhà mình nhất định vẫn không thể tự nhiên thích ứng với tình cảnh. Việc này phải đi từ từ, chút xíu dẫn dắt, thao đến quá mức ngược lại sẽ dẫn đến hai người đều không cảm thấy thống khoái, ngọt ngào vẫn là ý vị chính mà.

[Thanh Vũ] Không Còn Đường LuiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ