Chương 49: Lái xe của anh đi

1K 60 14
                                    

Vụng về như hắn, ban đầu còn cho rằng Phùng Kiến Vũ rất khó lay chuyển, từng từ trong lời nói âm vang, mới có thể khiến cho trái tim mẫn cảm đa nghi của chính mình trở nên trấn định.

Nhưng hôm nay, ngay lúc đôi môi khô ráp chạm vào nước mắt nóng bỏng, thật sự, cái gì cũng không cần thiết nữa.

Vương Thanh có cảm giác bản thân trong nháy mắt bị nóng đến chấn kinh, bị nóng đến mất đi lý trí. Hắn so bất cứ lúc nào cũng đều phải bình tĩnh, đều phải tự tin —— nam nhân trước mắt này, yêu hắn, cũng giống như hắn cũng yêu nam nhân này.

Dã hỏa liêu nguyên, vạn mã bôn đằng(1), đại não ở trong khoảnh khắc bài bỏ tất cả tạp niệm, Vương Thanh lung tung tháo ra dây an toàn trên người, nắm lấy cằm của Phùng Kiến Vũ chính xác không lầm hôn lên đôi môi mềm mại, đầu lưỡi càn quét qua mỗi một tấc trong khoang miệng, hơi thở từ từ giao hòa với nhau. Hai tay của Phùng Kiến Vũ từ bờ vai của hắn di chuyển lên cổ, cuối cùng dừng ở cái ót, đan vào trong mái tóc mềm mại, lực độ trên tay càng tăng thêm một chút, túng tình hôn trả lại.

Tiếng thở thô suyễn tuôn ra giữa môi và răng tràn đầy toàn bộ buồng xe, giống như một cuộc chiến dịch thành công, bọn họ thế lực ngang nhau, không ai nhường ai, hung hăng kịch liệt muốn chiếm làm của riêng. Tất cả dục vọng, sốt ruột, khó nhịn, kiềm nén cùng đau đớn, vào giờ khắc này đều tranh tiên khủng hậu(2) dung nhập vào trong nụ hôn này, bọn họ có rất nhiều lời muốn nói, có rất nhiều lời không thể nói, chỉ có thể đem hết tất cả đều ký thác vào trong phần mãnh liệt điên cuồng này.

Nhiệt độ trong xe mau chóng khiến cho bọn họ huyết dịch sôi trào, Vương Thanh vừa như dã thú gặm hôn môi của người nọ, vừa đưa tay cởi ra quần của người nọ, bàn tay ở cách quần lót bừa bãi phủ lộng tính khí, vào giờ phút này hắn hoàn toàn không để ý đến có kỹ thuật hay không, chẳng qua chỉ dựa vào dục vọng thuần túy nhất mà tiến hành hết thảy.

Vương Thanh bất chợt hơi nghiêng đầu, thuần thục di dời về phía lỗ tai của Phùng Kiến Vũ, mút vào vành tai, phát ra tiếng mút nước bọt vô hạn phóng túng cùng xấu hổ. Ngay cả lửa nóng kích tình của Vương Thanh cùng với tiếng thở gấp đều đồng loạt kích thích lớp màng đại não, Phùng Kiến Vũ nhất thời cảm thấy một nửa thân thể của mình đều mềm nhũn, cổ họng nghẹn ngào gầm nhẹ một tiếng, thân thể theo bản năng muốn cách lui về phía sau, rồi lại bị người cậy mạnh hung hăng kéo trở về, đầu lưỡi ướt mềm tựa như trừng phạt chuẩn bị tiến vào địa phương sâu hơn, cậu đơn giản sắp bị hành hạ đến phát khóc.

Trong miệng hào hển thở ô ô mấy tiếng, người nọ lại bắt đầu theo cằm của cậu một đường hướng cổ hôn xuống, không phải là đơn thuần thân mật, càng giống như là đang cố ý lưu lại ấn ký, hoặc là dùng môi miệng nảy sinh ác ý mút vào, hoặc là dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn mút. Người nọ vĩnh viễn đều là bá đạo như vậy, vừa nóng nảy lại vội vã muốn hướng tất cả mọi người tuyên cáo quyền sở hữu đối với cậu.

Lửa dục vừa chạm vào đã muốn nổ tung, men theo mơn trớn của người nọ, Phùng Kiến Vũ cũng không còn cách nào ức chế được dục vọng đang hung hăng xông xáo trong cơ thể mình, tay của cậu không tự chủ được đưa vào trong quần áo của người nọ, cách da thịt cảm nhận được nhiệt độ chân thật kia khiến cho người ta run rẫy, cậu không nhịn được khít người đến sát gần hơn chút nữa, từ cái hông rắn rỏi thon gầy từng tấc từng tấc vuốt ve lên đến lồng ngực bền chắc, xúc cảm căng phồng kia khiến cậu kìm lòng không đặng thở dài một tiếng, hạ thể đang bị người ra sức phủ lộng cũng càng thêm cứng rắn mấy phần.

[Thanh Vũ] Không Còn Đường LuiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ