Phiên ngoại 1: Triều dương - 2

1.2K 60 15
                                    

Đây là lần thứ năm Vương Thanh xuất thần lúc đang ở trong phòng chứa đồ.

Khi phản ứng lại thế nhưng bởi vì duy trì tư thế ngồi chồm hổm quá lâu, hai chân khó có thể ức chế tê dại, hắn dứt khoát cam chịu ngồi trên sàn nhà không được tính là quá sạch sẽ.

Ba năm trước hắn vào Nam Thiết, Dư Hạo Viễn không ít lần thay hắn xử lý những vấn đề còn lại, bao gồm cả việc chỉnh lý một số ít gia sản vốn thuộc về hắn, đại khái chính là theo thủ tục được nhận thì nhận lấy, không thể nhận thì không được nhận, tất cả đều được thu thập lại trong phòng chứa đồ ở nhà của Dư Hạo Viễn.

Lúc này Vương Thanh cũng không biết mình đang tìm cái gì, chẳng qua là không có mục đích lật qua lật lại, xoay tới xoay lui rồi lại đem phần lớn thời gian dành để ngẩn người —— hắn căn bản không có biện pháp tập trung tinh thần.

Vóc người Vương Thanh thật cao thật to ở trong căn phòng chật hẹp lộ ra có chút đột ngột, tay chân co rúc, hơi hơi còng lưng, cả người cơ hồ không nhúc nhích, chỉ có ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng vuốt vuốt lên hình xăm nơi cổ tay trái, đầu ngón tay gãi gãi khiến cho da có chút ngứa ngáy, trong lòng hắn đầu cũng ngứa ngáy, khó tránh khỏi nhớ nhung về người nọ.

Phùng Kiến Vũ.

Ba năm rồi, em mập lên hay là ốm đi a? Thỉnh thoảng vẫn sẽ thức đêm sao? Thói quen chỉ ăn thịt rất ít ăn rau đã sửa lại chưa? Công việc vẫn là nguy hiểm giống như lúc trước sao? Khi nào thì em thăng chức? Trong cuộc sống hết thảy đều thuận lợi sao? ……

Em có nhớ đến anh không?

Em sẽ chờ anh sao?

Em vẫn đang chờ anh sao?

Hồi lâu, Vương Thanh mấy không thể chịu nổi thở dài một hơi, cố nén khó chịu nơi bắp chân, đỡ tường đứng lên, trong động tác không khó nhìn ra gấp gáp cùng tức giận. Hắn không quá thích chính mình do dự thiếu quyết đoán như vậy, một bộ dáng chần chừ bất an, quá không giống hắn.

Hôm nay là ngày thứ ba biết được người liên lạc cho nhiệm vụ mới là Phùng Kiến Vũ, mà ngày mai sẽ là ngày mình cùng em ấy gặp mặt.

Vương Thanh thừa nhận bản thân không có cách nào cố gắng giữ được tỉnh táo. Hắn đợi ngày này ba năm, hơn một ngàn ngày đêm, từng chút yêu thương tích góp trong đáy lòng cơ hồ muốn xông phá toàn bộ buồng tim. Hắn nghĩ, nếu tình cảm có thể bị lý trí nói khống chế liền khống chế, có lẽ cũng sẽ không có nhiều chuyện phiền toái như vậy.

Lúc đi ra từ trong phòng chứa đồ, Vương Thanh thay một bộ quần áo khác, đến tiệm cắt tóc dưới lầu cắt lại mái tóc đắt tiền nhất từ lúc hắn nhận thức cho đến giờ, nhân tiện cạo lại sạch sẽ hàm râu đang mọc lún phún, mặc dù cuối cùng hắn cũng không nhìn ra được có gì không giống so với lúc trước, nhưng tóm lại là thoải mái hơn nhiều. Trước khi đi ngủ, lúc hắn lung tung đắp xong mặt nạ bùn đen từ phòng vệ sinh bước ra, Dư Hạo Viễn đang ngồi ở trên ghế sa lông xem tài liệu chợt ngẩng đầu nhìn hắn, con ngươi đều không động đậy, biểu tình kia đại khái là có chút buồn cười, Vương Thanh lúng túng lại hàm hồ lên tiếng “Chào sếp Dư”, rồi tựa như chạy trốn bước nhanh trở về gian phòng của mình.

[Thanh Vũ] Không Còn Đường LuiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ