Chương 78: Sổ sách

662 46 13
                                    

Sau đó lại nằm cuộn thành một đoàn, ở trên giường canh cánh lo sợ một trận lâu.

Phùng Kiến Vũ chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, không biết lúc nào đã ngủ say. Trong mộng còn luôn mơ thấy bộ dáng của Vương Thanh đang trách cứ cậu, cho nên ngủ rất không sâu, ban đêm còn bị giật mình nhiều lần, luôn cho là mình còn đang ở trong nhà, mở mắt liền muốn tìm Vương Thanh.

Mà Vương Thanh bên kia, đương nhiên là muốn điên rồi.

Vội vã về đến nhà, bừa mở cửa phòng ngủ chính liền bị dọa sợ một trận chấn kinh. Áo ngủ đã thay vứt dưới đất, vải vụn cắt bựa bộn, trên cửa sổ còn đang vắt vẻo cọng dây vải, không một vật nào không chứng minh đây là hậu quả Phùng Kiến Vũ tự mình bỏ trốn. Trầm mặc mấy giây, Vương Thanh nâng một cước đá vào tủ quần áo “chất lượng tốt” làm bằng thiết một vết hõm sâu.

Hắn không biết Phùng Kiến Vũ rốt cuộc đang làm cái gì.

Vốn là hắn muốn ngay khi về nhà liềm lập tức nói cho Phùng Kiến Vũ nghe một cái tin tức tốt —— hắn đã hoàn toàn dàn xếp ổn thỏa cuộc làm ăn kia rồi, Khoan Tử và Đại Oản đã lên núi lấy hàng, ngày mai sẽ có thể tiến hành giao dịch, hắn có thể nắm được toàn bộ khoản tiền mặt, cộng thêm cuộc lưu động tiền bạc ở Bắc Lục Hoàn, khó tránh khỏi phân chia địa bàn ngày mốt là có thể cùng Tạ Kiêu đấu một trận rồi.

Kết quả về đến nhà, người không còn, một trận vui sướng cũng rơi vào khoảng không.

Hắn một lời không phát, dạ dày trống rỗng bị lấp đầy rượu bắt đầu phát đau, hắn từ từ cúi người xuống, hai tay chống lên đầu gối, cảm thụ không khí xung quanh phảng phất từng chút một từng chút một bị rút sạch dần. Cuối cùng lần nữa ngẩng đầu dậy, tựa như phát điên hung hăng phá loạn  căn phòng khiến cho diện mục bị hủy đến càng không thể nhìn. Tất cả vốn là vì trấn an Phùng Kiến Vũ mà tự tạo dựng nên biểu tượng trầm tĩnh, trong khoảnh khắc đều hóa thành hư không.

Hồi lâu sau, đợi tâm tư của hắn ổn định trở lại, không chịu nổi ở trong một căn phòng hỗn loạn, tìm được chỗ đặt chân, nhấn gọi số điện thoại của người nọ.

Một lần, hai lần, ba lần …… thật nhiều thật nhiều lần, bên kia chẳng qua là lời lặp lại của phát thông viên “số điện thoại quý khách đang gọi hiện không liên lạc được”. Hắn kéo lên khóe miệng, tựa như cười, lại chậm rãi đem điện thoại đặt ở bên cạnh trên sàn nhà, hắn cảm thấy thật sự rất mệt mỏi, ngoài cảm giác này cũng không còn cảm thụ được gì nữa.

Dường như là giãy giụa, lại càng giống như là thỏa hiệp. Hắn nửa rũ đầu xuống, tiện tay sửa sang lại áo bởi vì động tác mãnh liệt mà trở nên nhăn nheo, bước ra khỏi phòng ngủ, mở cửa, đi thẳng ra ngoài, lần nữa chốt khóa lại.

Đại Oản và Khoan Tử cùng lên núi, bất tiện liên lạc, trước lúc phân trướng lại phát một đoàn thủ hạ đi tìm người cũng không tốt, cuối cùng hắn liền đích thân tự mình đi tìm. Cũng giống như lúc trước, một lần nữa đi đến tất cả địa phương mà người nọ có thể lui tới, hút hết hơn nửa hộp thuốc, từ buổi tối đến rạng sáng, bao thuốc lá trở nên trống rỗng, trong xe đầy ngộp mùi thuốc lá, mở ra cửa sổ để tán bớt khói, lại càng thêm mấy phần khổ sở.

[Thanh Vũ] Không Còn Đường LuiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ