“Nhân lúc chúng ta còn chưa đầu tư quá nhiều nhân lực, tinh lực, vật lực, tài lực, bỏ cuộc vẫn còn chưa muộn”.
Đối mặt với ánh mắt đầy khích lệ này của Cao Đăng, Viên Mãn quả thực chỉ còn nước ngậm bồ hòn làm ngọt. Cô có thể nói với Cao Đăng rằng không phải mình không muốn bỏ cuộc mà là không thể bỏ cuộc hay không?
Bởi vì cô đã tiêu sạch tiền phí nhập hội của Trần tiểu thư từ lâu rồi...
Viên Mãn đảo mắt một vòng, cuối cùng kết luận: “Công việc có thể không làm, nhưng cơm không thể không ăn. Có thực mới vực được đạo, mới có tâm tình nghĩ cách, cho nên bây giờ phải ăn cơm cái đã!”
***
Một tiếng rưỡi sau, Viên Mãn và Cao Đăng cuối cùng cũng đi vào một nhà hàng Michelin nằm trên đường vành đai 5 phía bắc.
Viên Mãn là một người có thể không mua váy áo mới trong quý, có thể ngày ngày đi tàu điện ngầm, nhưng tuyệt đối không thể bạc đãi chính mình trong chuyện ăn uống. Cùng một đạo lí như vậy, bình thường đi một hai cây số đã mệt chết mệt sống, kêu cha gọi mẹ, nhưng để ăn một bữa ngon lại có thể vượt qua trăm núi ngàn sông, không kêu khổ không kêu mệt, hoàn toàn cam tâm tình nguyện. Cao Đăng sớm đã quen với chuyện này, từ đường vành đai 3 phía đông chạy đến đường vành đai 5 phía bắc ăn cơm thì đã là gì? Những chuyện khác thường như bị cô kéo từ Bắc Kinh đến Vũ Hán chỉ để ăn một bữa tôm hùm cay cũng đã trải qua rồi...
Viên Mãn ngồi đối diện mặc một bộ đồ hai trăm tệ mua trên taobao, gọi món tôm hùm giá hai ngàn tệ, mặt không đỏ, tim không đập. Cao Đăng đã rất quen thuộc, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên, dáng vẻ hết sức thản nhiên.
Món ăn Pháp có một đặc điểm là chậm. Chậm rãi dùng thứ đồ ăn tinh xảo bằng bạc lấy thịt tôm từ trong vỏ ra đưa vào miệng, Viên Mãn khẽ nheo mắt, tỏ ra tương đối thỏa mãn.
“Tôm hùm châu Úc với vang trắng của Đức là tuyệt phẩm, cũng giống như đồ xiên nướng Vọng Kinh với bia X 6 tệ 8 một chai vậy”.
Viên Mãn đang chuẩn bị hưởng thụ miếng thứ hai, Cao Đăng lại nói đến chuyện không nên nói lúc nãy: “Chuyện của Trịnh Diễn Tự rốt cuộc làm thế nào?”
Động tác của Viên Mãn khựng lại nhưng khôi phục rất nhanh, tiếp tục đưa thịt tôm vào miệng. Chi tiết này không thoát được mắt Cao Đăng, vừa nhìn đã biết bà chị này làm bộ không nghe thấy. Gã đang định lên tiếng vạch trần, đúng lúc này Viên Mãn dường như bị nghẹn, vẻ mặt lập tức cứng đờ, mắt trợn tròn nhìn về phía nào đó.
Cao Đăng liếc Viên Mãn: “Đừng làm bộ nữa!”
Không ngờ gã vừa dứt lời đã nghe thấy phụt một tiếng, Viên Mãn phun miếng tôm trong miệng ra, vẽ thành một đường parabol hoàn hảo, vừa khéo rơi đúng vào trong chén rượu của Cao Đăng.
Miếng tôm chậm rãi chìm xuống đáy chén rượu, đồng thời một bóng người không nhanh không chậm đi vào nhà hàng, đi thẳng về phía Viên Mãn.
Lúc này Viên Mãn mới hoàn hồn, không khỏi nuốt nước bọt: “Á đù!”
“Chị Viên, chú ý hình tượng”. Gã Cao Đăng này lúc riêng tư có trêu chọc thế nào gã cũng chấp nhận được, nhưng trước mặt người ngoài lại cực kì giữ ý, ngay cả âm điệu nói chuyện cũng phải luyện tập làm sao để trầm thấp mà cao nhã. Dùng lời của chính gã mà nói, đó chính là giả tạo đến tầm nghệ thuật. Làm sao gã có thể cho phép cô nói những lời thô tục ở chỗ này, còn bị nhân viên phục vụ liếc nhìn với vẻ chén ghét nữa?
BẠN ĐANG ĐỌC
Bệnh án khám chữa FA di căn - Lam Bạch Sắc
Hài hướcTác giả: Lam Bạch Sắc Thể loại: Lãng mạn, hài hước Văn án: Trịnh tiên sinh: Thai phụ phải cẩn thận một chút. Cô giáo Viên: Đây không phải là có thai, đây là thịt của tôi, thịt của tôi đấy. Trịnh tiên sinh: Vậy cái công ty cố vấn kia của em nói tr...