Chương 65 - Hỗn loạn

1.7K 129 2
                                    



Trước khi miệng xà quái chạm vào Harry, đũa phép của Voldemort lóe lên, Basilisk bị bắn mạnh ra ngoài.

Thân thể con rắn nhỏ bay cao trên không trung, sau đó rơi xuống đất thật mạnh, vảy xanh biếc nhiễm máu, nó giãy dụa nửa ngày trên đất mới có thể ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Harry, ánh mắt bao hàm cố chấp điên cuồng.

"Basilisk, ngươi đang làm gì?" Voldemort trầm giọng hỏi, đũa phép trong tay chỉ thẳng vào xà quái, một khi nó làm điều khác thường, hắn liền không để ý mà sử dụng vũ lực.

Basilisk như không nghe được lời Voldemort, nó cố gắng nâng thân thể bị thương, tiếp cận phương hướng của Harry, trong miệng tê tê nói nhỏ: "Ella......"

"Ella?" Harry lặp lại từ Basilisk nói, trong lòng vô thức dâng lên rung động.

"Ellanor......" Con rắn nhỏ càng tiếp cận, tiếng lẩm bẩm trong miệng nó càng thêm rõ ràng.

Nó nói chính là?

Harry và Voldemort trao đổi ánh mắt kinh ngạc, cùng nói ra một cái tên: "Ellanor?"

Lần đầu tiên hai người tiến vào thế giới pháp thuật thì nghe được cái tên này, Ellanor, con phượng hoàng cuối cùng của thế kỉ không thuộc về ai, hôm nay ở đâu không rõ, cho nên nó cũng tượng trưng cho tự do.

Nghe hai người thốt lên cái tên này, điên cuồng trong mắt lục xà hiện lên một tia tỉnh táo, tiếp theo, thân thể nhuyễn xuống, đầu nhỏ đập mạnh xuống đất.

"Cho dù thân thể biến nhỏ, năng lực miễn dịch với pháp thuật cũng không yếu bớt nhỉ." Voldemort chậm rãi đến gần, dùng đũa phép chọc chọc thân thể con rắn nhỏ, xác định không có việc gì, hắn liền hạ pháp thuật, tạo ra một chiếc lồng khéo léo nhốt nó, con rắn nhỏ cuộn tròn lại, có chút đáng thương.

Harry xách lồng lên, ghé sát vào nhìn: "Trở về sẽ giúp nó trị liệu."

Voldemort kéo tay Harry ra, cầm lấy cái lồng: "Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, độc dịch của xà quái đủ để làm tan kim loại."

"Ực......" Harry thè lưỡi, trong nháy mắt hiểu rõ lời nói của Voldemort bao hàm quan tâm, nở một nụ cười sáng lạn.

Voldemort vuốt ve tóc Harry, xoay người, dùng tay kia kéo Harry quay về.

Lúc Basilisk tỉnh lại, nó đang nằm trên một chiếc thảm trắng toát, vết thương do thần chú đã khỏi, nhưng nó tạm thời mất đi tự do, trở thành sủng vật bị giam trong lồng.

Basilisk nghiêng đầu, phát hiện khe hở đủ lớn, nó hoàn toàn có thể chạy ra, nhưng bị chủ nhân dạy bảo một lần khiến nó không dám lỗ mãng, nó thật cẩn thận nâng đuôi, hướng phía khe hở.

Quả nhiên, sau một tiếng vang nhỏ, cái đuôi của nó truyền đến đau nhức, nó vội vàng rút cái đuôi đỏ bừng trở về, dùng đầu lạnh cọ cọ, giảm bớt nhiệt độ.

"Có khỏe không?" Chẳng biết từ khi nào, Harry đã đứng bên cạnh nó, cúi đầu nói, "Đây là một nhà giam vàng, tùy tiện trốn sẽ bị thương."

Khoảnh khắc Basilisk thấy Harry, biểu tình lại kích động lên, nó liều mạng tới gần sát khe hở, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Harry: "Vì sao, ngươi lại..."

Làm bạn mà sinh (Vol x Har) [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ