Tác giả: Bán hồ tàn tửu -- thử độ kiến hoa chi
Diệp Tu lớn như vậy cũng chưa từng cảm thấy mình đáng yêu.
Nhưng dường như tất cả đội viên luôn nói hắn đáng yêu, hơn nữa còn ở một vài thời điểm không giải thích được.
Chẳng hạn như sáng sớm.
Dụ Văn Châu luôn so với hắn dậy sớm hơn, trước tiên đem bản thân chỉnh đốn xong xuôi, lại tới gọi hắn thức dậy. Diệp Tu cảm thấy Dụ Văn Châu là một người rất đáng sợ, cười híp mắt đối với hắn làm chuyện tàn nhẫn, hơn nữa còn muốn thêm vào một cái bình luận "Tiền bối thật đáng yêu."
Diệp Tu liền không hiểu, một cái đại lão gia mới vừa tỉnh ngủ, chưa đánh răng chưa rửa mặt, tóc tai loạn xạ, mắt nhắm một con mở một con, đáng yêu chỗ nào? Cho nên mới nói người trẻ tuổi bây giờ gu thẩm mỹ đều kỳ quái như vậy à.
Nhưng mà ở trong mắt Dụ Văn Châu, dáng vẻ Diệp Tu mới vừa tỉnh dậy, vô tội mà lười biếng, lông mày hơi nhíu lại, mang một điểm hàm xúc không kiên nhẫn, môi vô ý hé ra thật đẹp mắt, ánh mắt có chút mê mang cùng trống rỗng, so với lúc thanh tỉnh dửng dưng, nhiều thêm một phần ngây thơ không rành thế sự. Dụ Văn Châu cảm thấy Diệp Tu như vậy đáng yêu vô cùng, một bộ dáng không chút nào phòng bị quả thật khiến người khác muốn phạm tội.
Dĩ nhiên không chỉ mình hắn nghĩ vậy, cả đội tuyển quốc gia tính hướng đã thay đổi hoặc là nói lập tức đổi thành một đám cơ lão, đều cảm thấy lĩnh đội của bọn họ dáng vẻ vừa mới ngủ dậy đáng yêu đến bùng cháy rồi. Vì vậy vào buổi sáng, đến cửa phòng Diệp Tu luôn có thể vô tình gặp được các loại tuyển thủ chuyên nghiệp, con mắt cứ lén lén lúc lúc. Đối với lần này bạn học Hoàng Thiếu Thiên giải thích, vì phòng ngừa Diệp Tu cái lão xảo quyệt khốn khiếp này đối với đội trưởng nhà mình làm ra hành vi không đứng đắn, cho nên phải thường xuyên tới xem một chút.
Những người khác đều đối với Hoàng Thiếu Thiên đưa tới ánh mắt khinh bỉ, nói ra cái lý do như vậy thật sẽ có người tin sao. Rõ ràng là phải đề phòng cái tên Dụ Văn Châu tâm bẩn đó đối với Diệp Tu kẻ hèn mọn đáng thương này làm ra cái gì đó có được hay không.
Nếu trong chuyện gọi Diệp Tu dậy Dụ Văn Châu chiếm lợi thế, vậy thì những lúc có cơ hộ trêu đùa Diệp Tu, mọi người tuyệt đối sẽ không chắp tay mà nhường cho người khác.
Thời điểm ăn điểm tâm tuyệt đối là một cái tu la tràng, lấy Diệp Tu làm trung tâm, chu vi ba mét chen đầy các loại người muốn đút đồ ăn cho lĩnh đội.
Hoàng Thiếu Thiên cầm một ly sữa bò, nghiêm trang cùng Diệp Tu nói "Uống nhiều sữa bò một chút có thể cao lên nha Lão Diệp."
Kết quả Diệp Tu không chút lưu tình cự tuyệt, hắn nói "Anh nhìn chú mới là người cần cao lên đi Thiếu Thiên."
"Không uống sữa liền tới ăn bánh mì nha Lão Diệp." Phương Duệ cầm một ổ bánh mì dài giương nanh múa vuốt, bộ dáng như muốn trực tiếp nhét vào trong miệng Diệp Tu.
Nhưng mà Diệp Tu bày tỏ đồ vật nào cầm qua tay Phương Duệ hắn cũng không muốn ăn. Vương Kiệt Hi thừa cơ lúc Phương Duệ lộ ra biểu tình không thể yêu mà đem một đĩa bánh bao đặt ở trước mặt Diệp Tu "Ăn cái này thì sao?"
Diệp Tu vui vẻ cười một tiếng, hơi có chút yên tâm "Vẫn là mắt to hiểu anh."
Vương Kiệt Hi vui mừng không lộ ra mặt hướng về Diệp Tu gật đầu một cái, ý tứ sâu xa nói "Tôi còn có thể càng hiểu anh hơn nữa."
Chu Trạch Khải cũng lại gần đây, đem ly sữa đã từng bị Diệp Tu cự tuyệt đưa cho hắn, vẻ mặt khôn khéo nghiêm túc "Tiền bối, uống sữa, thân thể tốt."
Diệp Tu hướng về khuôn mặt khôn khéo không có một chút sơ hở nào để tấn công của Chu Trạch Khải, thật sự là không từ chối được.
Sau khi Hoàng Thiếu Thiên nhìn thấy rất khó chịu, dựa vào cái gì Chu Trạch Khải đem tới sữa bò Diệp Tu liền uống, mình mang tới lại bị hắn cự tuyệt. Cũng bởi vì Chu trạch Khải dáng dấp đẹp mắt biết bán manh sao? Thì ra Diệp Tu là một cái nhan khống sao? Vậy tại sao nhiều năm như vậy hắn không có khuất phục dưới dung mạo anh tuấn của Bản Kiếm Thánh?
Hoàng Thiếu Thiên nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy mình bị đối xử thật bất công, đang chuẩn bị đối với Diệp Tu làm nũng bán manh thỉnh cầu an ủi, thì nhìn thấy Diệp Tu kẹp một cái bánh bao nhỏ bỏ vào trong miệng, hai gò má hơi phồng lên, đáng yêu đến không chịu được, Hoàng Thiếu Thiên trong nháy mắt liền được chữa thương, nội tâm bắt đầu mong đợi dáng vẻ lúc Diệp Tu uống sữa, chất lỏng màu trắng dính vào bên mép.
Cho dù là Chu Trạch Khải mang sữa tới đi chăng nữa.
Thời điểm không để cho lĩnh đội hút thuốc mà ủy khuất, cũng rất đáng yêu.
Thừa dịp mọi người nghỉ ngơi, lén lúc trốn ra ngoài hút thuốc, sau đó lại bị Dụ Văn Châu ôn nhu bắt trở lại, bị mọi người vây quanh tiến hành một hồi giáo dục tư tưởng.
"Tiền bối không phải đã đáp ứng là không hút thuốc rồi sao."
"Nhưng mà anh thật sự không nhịn được." Diệp Tu thấp giọng than phiền, trong giọng nói mang theo một chút tủi thân.
Trong lòng mọi người liền căng thẳng, Diệp Tu là đang làm nũng đúng không, nhất định là vậy, hắn làm sao có thể làm nũng chứ ?! Quá mức đáng yêu rồi ! Đáng yêu đến mức phạm quy luôn.
Dụ Văn Châu trong lòng nghĩ, sau này nhất định phải để cho tiền bối làm nũng nhiều một chút , như vậy mới có thể tăng khả năng miễn dịch lên, nếu không sau này chung một chỗ rồi, Diệp Tu lại tung ra một chiêu như vậy mình liền nộp vũ khí đầu hàng thì không tốt rồi, lỡ đâu Diệp Tu muốn ở phía trên thì sao. Nhưng mà Dụ Văn Châu lại nghĩ một chút, nếu như dáng vẻ Diệp Tu nũng nịu nói muốn ở phía trên, đại khái mình chỉ biết đem hắn làm thảm hơn đi.
Mặc dù Diệp Tu hoàn toàn không cảm thấy mình mới vừa rồi là làm nũng, nhưng vẫn không ngăn được mọi người tâm ý viên mãn, não động bay lượn.
Có lẽ ở trong mắt những người thích Diệp Tu, hắn chính là ăn "đáng yêu" mà lớn lên, vô luận như thế nào cũng không thể so với hắn càng đáng yêu hơn.