Chapter 14

3.1K 279 16
                                    

Lưu ý: Một vài chap sắp tới sẽ là chap về chuyện trong quá khứ của Taehyung
__________________________
Chapter 14:

Chuyện trong quá khứ

- Kim Taehyung, chúng ta chia tay đi. - Cô gái với mái tóc đen tuyền đang tung xõa trong gió, khuôn mặt lạnh như tiền không có bất kì cảm xúc hay từ ngữ nào có thể diễn tả được, khuôn miệng phát ra lời nói vô cùng lạnh lùng nhưng như hàng ngàn con dao đâm nát trái tim người trước mặt.

- Không, Hwa à, không được, tại sao cơ chứ? Chúng ta rất yêu nhau mà? - Taehyung lay mạnh hai vai cô gái, nước mắt âm thầm chảy trong tim nhưng bên ngoài mặt đã lấm lem vài giọt.

- Buông ra, hết tình cảm thì chia tay. Đơn giản thế cũng phải hỏi. Người có học thức như anh mà phải hỏi những câu hỏi đó hả? - Hwa thẳng miệng nói ra những lời cay độc với mong muốn chia tay.

- Là ai? Là ai đã ép em chia tay anh? Là bố mẹ anh phải không? - Taehyung cố gắng níu kéo cuộc tình dang dở này.

- Anh thật phiền phức, tránh xa tôi ra. Tôi mong sau này tôi và anh không gặp nhau nữa, mà nếu có gặp hãy xem như người lạ. Chào anh. - Buông lời cuối, cô quay mặt bước đi thật nhanh tránh gặp ánh mắt của anh.

Taehyung, thật lòng xin lỗi anh, mong anh sẽ tìm được người xứng đáng và yêu anh hơn em, chúc anh hạnh phúc. Em yêu anh! - Nuốt nước mắt vào trong, cô chạy thẳng ra chiếc xe buýt đang đợi mình ở bên kia đường.

- Không, Min Hwa, em không thể bỏ anh được. Làm ơn quay lại đi, anh hứa sẽ yêu em nhiều hơn mà. - Anh vẫn đứng đó gào thét mặc cho người đi đường nhìn anh, người thương cảm, người lại thấy thật phiền phức.

Tí tách...

Từng giọt mưa nặng nề rơi xuống, mưa nhanh chóng lấp ướt khoảng đường không có bóng cây che, người mau chóng tìm chỗ trú mưa, người tung chiếc dù của mình rồi tiếp tục đi. Chỉ có mình anh, vẫn lặng lẽ đứng đó trông ngóng một điều kì diệu.

Nếu đây là một giấc mơ, anh chỉ muốn mình tỉnh lại thật nhanh. Nếu đây là sự thật, anh chỉ muốn chìm đắm vào giấc mơ kia. Con tim anh thắt lại, như ngàn vết dao xuyên qua, rồi lại bị trói buộc bởi một sợi dây thừng được tưới oxi già trên đó. Rát lắm, rát đến tận xương tủy.

Trên con đường vắng, bóng dáng một chàng trai vẫn đứng đó mặc cho mưa xối xả vào khuôn mặt đẹp đẽ kia, đôi vai rộng lớn run lên từng hồi mãi không dứt, cả cơ thể ướt đẫm nước mưa, nước mắt hòa cùng nước mưa, mặn mà đắng, ngọt mà chua. Một cảm xúc lẫn lộn khó có thể miêu tả được.

Mười ngày sau,

Taehyung vừa lim dim ngủ sau khi làm hết một chồng tài liệu ở tập đoàn, chợt tiếng gõ cửa vang lên. Lão quản gia khẽ giọng nói vọng vào

- Cậu chủ, cậu đã dậy chưa? Ông chủ gọi cậu xuống nhà có việc cần gặp!

- Mấy giờ rồi lão? - Anh ngái ngủ hỏi, thật rất buồn ngủ a.

- Đã 8h sáng rồi thưa cậu. - Lão quản gia cung kính trả lời.

- Được rồi, cháu xuống liền. - Anh cố gắng thức dậy với cả cơ thể đau nhức, cái đầu đau như búa bổ. Nhanh nhanh vệ sinh cá nhân rồi nốc vài viên thuốc chống đau đầu vừa được bác sĩ Lee kê cách đây vài ngày, anh chạy xuống phòng khách.

[FANFICTION - GIRL][BTS V] Lost Forever?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ