" Sắp đến ngày đại hôn, Tử Đình cũng vì vậy mà hồi hộp không yên. Không biết biểu muội có thể cùng ta đi khuyên nhủ nàng?"
Nghe Vương Hiên nói thì trong lòng Cám liền lộp bộp vài tiếng, không hiểu sao trong lòng lại có dự cảm không lành. Hiện tại triều cương đang hỗn loạn, thiết nghĩ dù có cho việc Hoàng Hậu mất đi dù rất hệ trọng nhưng Thái Hậu cũng không vội công khai, thay vào đó là một việc hỷ nào đó để trấn an lòng dân. Mà Vương Hiên thì sắp lên đế, ngày sắc phong trùng với ngày đại hôn, đó còn chẳng phải tựa như song hỷ? Nhưng đấy là khi tân Hoàng Hậu thực sự là người có đức có tài, còn với thể trạng cũng như thần trí của Tấm bây giờ..... Cám không nghĩ Thái Hậu sẽ đồng ý.
Dù nghĩ là vậy, nhưng hiện tại việc ưu tiên nhất không phải là thắc mắc mà là tránh xa người trước mặt ra. Chỉ rơi vào trầm tư giây lát, sau đó Cám liền nhanh chân vượt qua Vương Hiên để đuổi theo Thái Hậu. Nhưng Vương Hiên lại nhanh tay nắm chặt cánh tay Cám khiến nàng khựng lại.
" Biểu muội, muội không trốn tránh được lâu nữa đâu!"
Thình thịch! Đáp lại giọng cười mỉa mai của Vương Hiên lại là tiếng nhịp tim tăng mạnh của Cám? Nàng hoảng hốt, hất cánh tay rắn chắc kia ra mà chạy mất, sắc mặt dường như đã hơi tái đi vì sợ hãi. Xa xa, Thái Hậu vì mãi không thấy Cám đâu thì liền dừng lại một chút bên đường khiến nàng thụ sủng nhược kinh. Cũng từ hôm nàng không nói được thì Thái Hậu liền cho nàng luôn luôn theo mình. Một phần vì áy náy, cũng một phần vì nhận thấy tâm cơ bất chính của Vương Hiên mà lo lắng cho nàng.
" Nó lại khi dễ con?"
Thái Hậu nhàn nhạt hỏi, trong câu nói đã không còn nhận ra tình cảm của bà dành cho Vương Hiên. Cũng phải, chắc giờ đây mà nếu còn cảm tình gì thì đó cũng chỉ là sự phẫn nộ, sự tiếc nuối.
Cám lắc đầu, cười nhẹ, lại ngoan ngoãn đi theo Thái Hậu rời đi. Bà đã đủ phiền muộn rồi, mấy thứ nhỏ nhặt này cũng không nên làm phiền bà nữa.
Khi hai người bước đi, không biết rằng ánh mắt sắc lạnh từ đằng xa vẫn chăm chăm nhìn vào. Có mỉa mai, có thích thú, ánh mắt thật ngông cuồng.
Cám theo Thái Hậu thăm Hoàng Thượng. Người vẫn nằm im, không hềo có bất kỳ chuyển biến tốt gì, thậm chí nếu không ngờ hơi thở đều đều thì Cám tưởng người trước mặt đã thật sự đi rồi. Thái Hậu như thường lệ sẽ đi hỏi thăm Thái y, tất nhiên Thái y này sẽ là người mà Thái Hậu tin tưởng nhất mới được phép khám cho Hoàng Thượng. Sau khi nghe báo cáo, lại là tiếng thở dài như mọi khi. Cám có thể nhận ra sự đau thương trong ánh mắt Thái Hậu, tuy không thể hiện ra ngoài nhưng Thái Hậu thực chất cũng chỉ là một người mẹ, sẽ luôn đau xót cho con mình.
Cám lấy tay lắc lắc tay áo Thái Hậu, lắc đầu cười nhẹ, như ý bảo" Thái Hậu, người đừng lo lắng. Hoàng Thượng sẽ mau khỏi lại". Dù không biết Thái Hậu có hiểu ý nàng không, nhưng thấy nụ cười miễn cưỡng của bà cùng cái gật đầu thì Cám thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
" À, mấy ngày nay vẫn không nghe tin tức Thần và Phong. Hai chúng nó không biết đã ra sao?"
Thái Hậu lại nói, xong lấy tay day day mi tâm. Cám nhíu mày, tiến lại xoa bóp hai vai cho Thái Hậu. Lúc đầu Thái Hậu có chút giật mình, nhưng sau Cám cười nhẹ thì liền mặc nàng.
![](https://img.wattpad.com/cover/110086273-288-k651361.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[ ĐN Tấm Cám][ Hoàn] Xuyên qua thành Cám
De TodoNàng vốn đã hết hi vọng với thực tại đau khổ mới tìm đến cái chết. Nhưng tại sao ông trời lại không thành toàn cho nàng, lại cho nàng xuyên về quá khứ. Lại còn xuyên thành nhân vật phản diện nổi tiếng nữa chứ! Nàng đã nghĩ đó là do ông trời thương...