Chương 11

2.4K 138 8
                                    

Chương 11: Cây cỏ

Màn đêm thăm thẳm mà lạnh buốt, Lạc Tang cùng Mục Mộc nằm ngủ ở trong đống cỏ, Lạc Tang theo thói quen vòng tay ôm Mục Mộc lại, Mục Mộc cũng theo thói quen giãy giụa mấy lần thì hai người liền dán thật chặt vào nhau.

Lạc Tang cau mày, y phát hiện cơ thể của Mục Mộc rất lạnh.

" Có phải thấy lạnh ? ". Lạc Tang cầm hai tay của Mục Mộc đặt ở bên mép để y vừa hà hơi vừa chà.

Mục Mộc lẩm bẩm một tiếng, rất không thích Lạc Tang đối với hắn làm hành động thân mật như vậy, có điều bị y xoa tay như thế thì xác thực ấm áp hơn rất nhiều, vì vậy, mặt lạnh ngầm cho phép.

Lạc Tang xoa nóng hai tay của Mục Mộc xong sau đó liền xoa thân thể của hắn, Mục Mộc không vui từ chối: " Không cần ".

" Thân thể của em rất lạnh ".

" Tôi không thích anh chạm vào tôi ". Mục Mộc hiện tại cũng là gan lớn, dám đem lời như vậy mà nói trực tiếp, căn bản không quản Lạc Tang nghe xong có khó chịu hay không nhưng nếu hắn giống như kiểu trước đây cứ chịu đựng mặc cho Lạc Tang muốn làm gì thì làm với thân thể của hắn thì hắn vô cùng khó chịu.

Hai tay của Lạc Tang đang xoa xoa thân thể của Mục Mộc liền dừng lại, y đối diện với Mục Mộc, cặp mắt trắng đen rõ ràng của Mục Mộc loè ra ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng ở trong đêm. Lạc Tang yên lặng rút tay về, y quyết định tôn trọng Mục Mộc, mãi đến tận khi hắn đồng ý mới thôi.

Mục Mộc mất đi lửa nóng của hai bàn tay to kia thì nhất thời lạnh lên, vì vậy trở mình đưa lưng về phía Lạc Tang cuộn tròn cơ thể để giữ ấm.

Một thứ mềm mại, nóng hầm hập đột nhiên dán vào phía sau lưng của Mục Mộc, Mục Mộc bị dọa dến mức cả thân thể đều run lên, hắn vừa mở mắt để nhìn, thì ra là Lạc Tang đã biến thành con báo đen lớn.

Báo đen lớn để Mục Mộc nằm vào trong lồng ngực, khổ người nó to lớn nên có thể bọc cả người của Mục Mộc lại.

Toàn bộ người của Mục Mộc đều ấm nhưng hắn lại đen mặt, giọng nói lạnh lẽo: " Biến trở về đi, tôi không có hứng thú ngủ cùng một con dã thú ".

Bị Lạc Tang ôm ngủ đã là cực hạn của Mục Mộc rồi nhưng với báo đen lớn là không được, Mục Mộc sợ hãi, quan niệm loại dã thú ăn thịt này là nguy hiểm đã thâm nhập vào trong nội tâm của Mục Mộc rồi, không phải cứ mười ngày, nửa tháng là có thể tiêu trừ.

" Như vậy sẽ ấm áp ".

" Tôi tình nguyện chịu lạnh ". Ánh mắt của Mục Mộc bất thiện nhìn báo đen lớn: " Tôi dẫu sao cũng là đàn ông, đừng xem tôi giống như là kẻ yếu ớt cần được che chở, anh không chê phiền thì tôi cũng cảm thấy buồn nôn ".

Nhưng ở thế giới này thì giống cái đều được mọi người che chở.

Lạc Tang đành phải một lần nữa biến về hình người, y lần thứ hai đem Mục Mộc ôm vào trong lồng ngực, chỉ là lần này không chỉ hai tay ôm hắn, hai chân dài cũng kẹp lấy chân của Mục Mộc.

[Đam mỹ] DỊ THẾ CHI TIỆN NAM NHÂNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ