Chương 83

1.7K 78 2
                                    

Chương 83

Văn Sâm Đặc Tư và Lạc Lâm trông thấy Mục Mộc và Lạc Tang đang xem biểu diễn nửa chừng đột nhiên đi trở về, hai người đều có chút lo lắng nên liền cùng đi theo, chờ đến khi về nhà hỏi lại thì mới biết là chuyện gì.


" Nó đã hỏi con như thế sao? ". Văn Sâm Đặc Tư mím môi cười, vẻ mặt mừng rỡ: " Nói không muốn cho đứa bé tiếp thu huấn luyện quá sớm? ".

" Mặc dù không nói rõ ra nhưng nhìn dáng vẻ của em ấy thì hẳn là có ý đó, có vẻ không đành lòng ". Lạc Tang gật đầu, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: " Có thể là đau lòng đứa nhỏ bị thương đi, tại lúc con còn bé thì cha cũng đã từng vừa khóc vừa bôi thuốc trị thương cho con đó thôi ".

" Có thể thấy được nó hẳn là cũng quan tâm đến đứa nhỏ ". Văn Sâm Đặc Tư cười ôn nhu, trước kia ông thấy Mục Mộc luôn lộ vẻ ghét bỏ khi sờ vào bụng bự của chính mình, còn tưởng rằng hắn rất chán ghét đứa nhỏ này nữa chứ.

Lạc Tang nghe thấy Văn Sâm Đặc Tư nói như vậy thì y hậu tri hậu giác bừng tỉnh, sau đó liền cười rộ lên.

" Cha sẽ đi nói chuyện với Mục Mộc, con hãy rửa một ít trái cây đi ". Văn Sâm Đặc Tư phân phó Lạc Tang, sau đó bước vào phòng tìm Mục Mộc, chỉ thấy Mục Mộc đang dùng khăn lụa lau chùi cây đàn viôlông của mình, thấy ông đi vào thì nhất thời hơi kinh ngạc.

" Chú đã trở lại? Buổi biểu diễn kết thúc sớm sao? ". Mục Mộc nghi hoặc hỏi.

" Chưa đâu, cha và Lạc Lâm nhìn thấy con và Lạc Tang nửa đường trở về nên liền đi theo ". Văn Sâm Đặc Tư ngồi xuống bên cạnh Mục Mộc, hòa nhã nói với hắn: " Cha đã nghe Lạc Tang nói lại rồi, kỳ thực con nghĩ có hơi nghiêm trọng chút, tuy rằng đứa bé thú nhân sẽ bắt đầu huấn luyện ngay từ lúc còn nhỏ nhưng phụ thân thú nhân sẽ dựa theo tình huống thực tế của đứa nhỏ để lập ra kế hoạch huấn luyện phù hợp với nó, nếu đứa trẻ có thiên phú dị bẩm giống như là Lạc Tang thì sẽ phải huấn luyện từ sớm, rất nghiêm khắc, còn có thể chất yếu giống như Phỉ Lợi Phổ thì lại huấn luyện trễ hơn, cũng không bắt buộc, dù sao rất vất vả mới có được đứa con nên làm sao có thể để cho bọn họ chết đi hoặc tàn phế được chứ? Thế nhưng khó tránh khỏi không bị một số chấn thương nhẹ ".

" Vâng, tôi đã hiểu, là ' Kiến thức ' của tôi quá ít rồi ". Mục Mộc đã tỉnh táo lại, là do hắn lần đầu nhìn thấy cảnh đứa trẻ chiến đấu với dã thú cho nên tinh thần đã bị đả kích rất lớn, mới dùng góc độ của một người ở trên trái đất mà đánh giá " Quy tắc sinh tồn " này là rất tàn nhẫn.

Hắn không chịu được thì có tác dụng gì? Thế giới bất đồng nên văn hóa và quan niệm hiển nhiên cũng bất đồng.

" Con có thể hiểu được là tốt rồi ". Văn Sâm Đặc Tư cười cười, đưa tay sờ vào bụng Mục Mộc, liền cùng với Mục Mộc một lúc.

Buổi tối hôm đó, Lạc Tang ôm Mục Mộc ngủ, trước khi ngủ có nói với hắn: " Nếu như em không thích thì anh có thể bắt đầu huấn luyện nhóc con chúng ta muộn đi hai năm, để cho con nó cũng giống như những đứa trẻ khác đến năm tuổi lại bắt đầu, được không? ".

" Không cần đâu, anh là phụ thân của nó, anh cảm thấy khi nào có thể bắt đầu huấn luyện nó thì liền bắt đầu đi ". Mục Mộc nói từ tốn, trong giọng nói mang theo chút lạnh lùng, có khi vào lúc ấy hắn có thể đã trở về trái đất trải qua cuộc sống bình thường như bao người, mọi thứ ở thế giới này sẽ không còn liên quan gì với hắn nữa.

" Thật sự không cần? ". Lạc Tang vói bàn tay tiến vào trong quần áo Mục Mộc rồi xoa lên cái bụng phình to của hắn.

" Ừm ". Mục Mộc nhắm mắt ngủ, lông mày hơi nhíu.

Ngày thứ ba của Lễ hội mùa xuân, cúng tế thú.

Lạc Tang nhớ đến ngày hôm qua sau khi Mục Mộc xem biểu diễn thì tâm trạng không được thoải mái nên ngập ngừng hỏi Mục Mộc có muốn đi nữa không, dù sao ngày hôm nay là công khai giết con Cự Long kia rồi xé xác phân chia thịt.

" Đi ". Mục Mộc trả lời không chút do dự, không phải là người trái đất nào cũng đều có thể tận mắt chứng kiến cảnh Đồ Long (giết rồng) được đâu, hơn nữa là Đồ Long chứ cũng không phải giết người, Mục Mộc có thể đau xót đứa bé bảy tuổi của ngày hôm qua nhưng sẽ không hề thương xót con Cự Long này.

" Thật sự không có vấn đề gì? ". Lạc Tang vẫn còn do dự, nhắc nhở Mục Mộc: " Hiện trường sẽ có rất nhiều máu ".

" Tôi đã không còn buồn nôn khi ngửi thấy mùi máu nữa ". Mục Mộc nói xong dứt khoát đi ra khỏi phòng, khi hắn đi ngang qua phòng thuốc thì nhìn thấy Văn Sâm Đặc Tư đang giã thuốc ở bên trong, trên người ăn mặc tùy tiện, không giống như là muốn ra ngoài đi chơi nên dừng lại hỏi ông ấy: " Ngày hôm nay chú không đi ra quảng trường ăn thịt rồng sao? ".

" Không đi đâu, sáng nay ngủ dậy cảm giác hơi đau đầu, mới biết mình không cẩn thận để bị cảm lạnh rồi cho nên ở nhà nghỉ ngơi ". Văn Sâm Đặc Tư cười nói với Mục Mộc, Mục Mộc nhìn hai gò má ửng hồng, trong mắt mang theo chút hơi nước của ông, vì vậy biết ông là bị bệnh thật rồi, không khỏi cảm thán thể chất của Văn Sâm Đặc Tư thật sự quá yếu, ăn mặc quần áo dày hơn so với bất cứ ai vậy mà vẫn có thể bị cảm lạnh.

Bởi vì Văn Sâm Đặc Tư bị bệnh, cho nên Lạc Lâm phải ở lại nhà chăm sóc ông, Lạc Tang liền dẫn Mục Mộc đi quảng trường xem Đồ Long ăn thịt rồng, vừa vặn thời điểm ra cửa gặp được Hạ Nhĩ và Phỉ Lợi Phổ, Mục Mộc hơi suy tư một lát liền đi đến phía bọn họ.

" Hôm nay đi chung đi? ". Mục Mộc phát ra lời mời với Phỉ Lợi Phổ và Hạ Nhĩ, một chút cũng không có ý muốn cùng Lạc Tang trải qua " Thế giới hai người ", chỉ muốn nhiều người náo nhiệt.

Hôm nay, Phỉ Lợi Phổ cũng chịu ăn diện một phen, mặc trên người một cái áo choàng màu xanh nhạt, mái tóc dài được buộc thành kiểu đuôi ngựa bởi một sợi dây thừng, tóc mái che lấp khuôn mặt trước kia thì được rẽ sang hai bên, mang phong cách của công tử thời cổ đại.

" Được... ". Đôi mắt Phỉ Lợi Phổ lóe sáng nhưng nói được một nửa liền ngừng lại, đồng thời quay đầu nhìn sang Hạ Nhĩ đang đứng bên cạnh mình, hiển nhiên là để cho anh ta quyết định.

" Ừ ". Cũng may Hạ Nhĩ liền đồng ý, anh ta là tù trưởng khu Đông nên sẽ phải chủ trì nghi thức giết tế phẩm rồi cúng tế nên anh ta không yên tâm để Phỉ Lợi Phổ ở một mình, nếu có Mục Mộc và Lạc Tang ở cùng với Phỉ Lợi Phổ thì liền yên tâm hơn.

Phỉ Lợi Phổ thấy Hạ Nhĩ đáp ứng, lúc này cao hứng hết sức, cười toe toét với Mục Mộc.

Mục Mộc cảm thấy Phỉ Lợi Phổ có điểm khác lạ, điểm nào khác lạ? Mục Mộc suy nghĩ một lúc, mới đột nhiên phát hiện hôm nay Phỉ Lợi Phổ nhìn Lạc Tang rất ít, nếu như là trước kia thì anh ta sẽ thỉnh thoảng nhìn lén Lạc Tang một cái.

Là không còn thích Lạc Tang nữa? Mục Mộc liếc nhìn về phía hai bàn tay đang đan vào nhau của Phỉ Lợi Phổ và Hạ Nhĩ thì mỉm cười, cảm thấy như vậy cũng tốt.

Bốn người kết bạn đi đến quảng trường, hai ngày nay Mục Mộc cũng thấy được không ít đàn ông to bụng giống như hắn đi ra dạo chơi, điều này làm cho trong lòng hắn ít đi chút gánh nặng, vì vậy ngày hôm nay liền mặt dày không mang mặt nạ, nghĩ dù sao một lúc nữa hắn còn được ăn thịt rồng thì khi đó cũng phải tháo mặt nạ xuống, chẳng bằng không đeo ngay từ đầu luôn.

Đến quảng trường lớn, đài biểu diễn vào ngày hôm qua đã không còn nhưng lại có nhiều hơn mấy chục đống lửa trại cỡ lớn, còn có mấy trăm cái giá đựng thực vật, trên mặt bày tràn đầy các loại thực vật, làm cho Mục Mộc không khỏi cảm thán người nơi này làm việc thật nhanh.

[Đam mỹ] DỊ THẾ CHI TIỆN NAM NHÂNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ