Chương 10

5.2K 252 7
                                    



Bệnh viện vào khoảng 23h đêm hành lang bắt đầu vắng vẻ, hôm nay trực đêm cảm thấy nhàm chán muốn cũng Tâm Bình nói chuyện cho nên Tiểu Muội hai tay đạt vào hai bên túi Blouse đi đến phòng bệnh của Tâm Bình. Chỉ là ngay khi gần đến cô chợt thấy bóng dáng của Lâm Tịch Nguyệt cũng đang bước vào . Khi nhìn thấy Tịch Nguyệt thực ra cô có chút bất ngờ nhưng không vì thế mà vọng động ngược lại thì ngay khi Tịch Nguyệt bước vô trong cô cũng trầm lặng theo sau nhưng không có bước vào mà len lén đứng bên ngoài hé cánh cửa quan sát .

Tịch Nguyệt vạt áo Blouse lướt đến cạnh giường bệnh , lúc này Tâm Bình đã ngủ say, một phần chăn bị lật lên lộ ra nửa người. Tịch Nguyệt nhẹ nhàng đưa tay kéo chăn lại cho Tâm Bình. Tiểu Muội rất rỏ ràng nhận ra tâm tình của chị dành cho Tâm Bình không đơn giản là một bác sỉ đối tốt với bệnh nhân của mình , huống chi với cương vị của một bác sỉ nhất định sẻ không nguyện đêm khuya vào phòng bệnh nhân chỉ để nhìn qua đối phương. Đứng bên ngoài cô có thể nhìn thấy ánh mắt chị dành cho Tâm Bình không che giấu vài tia yêu thương , cảm giác đó không thể nào là giả được, nhìn màn cảnh trước mắt làm nội tâm cô lạnh đi.

Có lẻ Tiểu Muội không có nhận ra nhưng nếu cô dành thời gian để ý quan sát một chút có lẻ sẻ dễ dàng phát hiện tình huống ban đầu mà cô viết ra theo thời gian dưới sự tồn tại của cô mà đang dần chậm rãi xuất hiện biến hóa. Dường như có một bàn tay vô hình nào đấy can thiệp khiên rất nhiều tình tiết hoàn toàn bị sửa đổi thậm chí là kiến tạo sự việc mới .

Trong khoảng trống trắng cô dành để quan sát Lâm Tịch Nguyệt thì bản thân Tịch Nguyệt cũng là dịu dàng ân cần vuốt mớ tóc xõa trên gối của Tâm Bình, cánh môi mấp máy như muốn nói điều gì đấy nhưng sau cũng không phát ra thành tiếng. Tiểu Muội đứng nhìn hết thẩy rốt cuộc chịu không nổi sự khó nghĩ trong lòng chỉ yên lặng khép cửa lại.

Chẳng qua lúc cô rời đi còn không có phát hiện , đằng sau bóng lưng của cô cũng có một bóng dáng khác cùng lúc đi tới. Người đó nhìn theo dáng Tiểu Muội rời đi rồi liếc mắt về nơi Phòng Bệnh của Tâm Bình khẽ tiến đến đẫy nhẹ cánh cửa nhòm vào trong nội tâm thoáng chút giật mình nhưng lại nhanh chóng bị đè ép rất khéo léo.


Lâm Tịch Nguyệt vừa từ phòng bệnh của Tâm Bình đi ra đã bắt gặp Hầu Tiểu Muội lưng dựa tường trên tay còn cầm túi thức ăn , riêng cô vừa nhìn thấy Tịch Nguyệt bước ra thì mĩm cười giơ thức ăn lên cao. Tịch Nguyệt không có lên tiếng chỉ đi đến nhận túi thức ăn trên tay Tiểu Muội cùng cô song bước .
vào đến phòng làm việc của Tịch Nguyệt , cô lấy thức ăn đặt lên bàn gồm gà gán , mì ý và hai li coca.

- so với thức ăn nhanh tôi càng thích thức ăn do em nấu hơn- Tịch Nguyệt tay vừa dùng nĩa và dao cắt nhỏ gà cho Tiểu Muội nhẹ nhàng nói.

- Ăn tạm đi, sau khi xong chuyến tự thiện tôi lại nấu nhiều món ngon -Tiểu Muội khuấy tương ớt ra chén nhỏ không có nhìn Tịch Nguyệt sẳn giọng đáp.

Tay đang cầm dao hơi chựng lại, Tịch Nguyệt ngẫng đầu quan sát Tiểu Muội, có cảm giác em gái nhỏ là đang không vui.

- Em sao thế?- Tịch Nguyệt mở miệng hỏi.

- Không gì đâu , Mau ăn đi không nguội mất ngon- Tiểu Muội nói rồi cho tay đẫy dĩa mì ý về hướng Lâm Tịch Nguyệt tiếp theo là lau nĩa đạt ngay ngắn trên đĩa .

- Có việc gì đừng để trong lòng ,nói ra thì tôi mới hiểu được chứ? - Tịch Nguyệt đưa tay xoa đầu Tiểu Muội cười nói

-Vậy tôi hỏi chị , sau chị lại vào phòng của Tâm Bình .- Tiểu Muội không có phãn đối để mặc cho Tịch Nguyệt xoa đầu cô, chỉ là nhướn đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Tịch Nguyệt . Trong đầu cô nổ ra hàng trăm suy nghĩ , vì sao cô lại cảm thấy chị ta đối với Hầu Tâm Bình quan tâm lo lắng . Bây giờ cẩn trọng nghĩ kỉ cô mới khó hiểu tại sao Lâm Tịch Nguyệt lại cần bệnh án của Tâm Bình , hơn hết hôm đó trước phòng cấp cứu dáng vẻ của Lâm Tịch Nguyệt khi nhận được tin Tâm Bình bị dao đâm chị ta rất gấp gáp.

- Thì ra em không vui vì chuyện thấy tôi vào phòng chị của em à?- bàn tay đang xoa tóc của Tịch Nguyệt chậm lại vài giây nhưng sau đó liền mĩm cười nhìn Tiểu Muội

- Một Tk lớn đang đêm đi vô phòng khi bệnh nhân đang ngủ là ý gì ? còn nửa sao chị lại muốn có bệnh án tim của chị tôi .?- Tiểu Muội chất vấn, cô chính là không phãi nhân vật trong mấy cuốn ngôn tình , không có ủy mị,sướt mướt , nếu đã quyết định cùng ở cạnh nhau thì cô tuyệt không cho phép bản thân kể cả đối phương lẫn vào một hạt sạn nào. Suy nghĩ Lâm Tịch Nguyệt vừa nãy lại dùng ánh mắt yêu thương đó cho Hầu Tâm Bình làm cô khó chịu.

- không có nghĩ Tk Hầu lại ăn giấm chua của chị mình đó.

Tịch Nguyệt sửng sốt khi bị Tiểu Muội gặn hỏi , rỏ ràng nhận ra vành mắt Tiểu Muội đỏ hoe.

- Thì làm sao nào, nếu đã nói thích tôi thì chị không được có suy nghỉ đặc biệt quan tâm yêu thương người khác .- Tiểu Muội kích động .

- Nói vậy vừa nãy em thấy hết rồi sao?- Tịch Nguyệt không ngờ Hầu Tiểu Muội lại dễ xúc động vậy. Càng nhìn em ấy thêm Tịch Nguyệt mới hiểu rỏ Tiểu Muội một khi đã trao ra tình cảm thì sẻ rất bảo hộ nó.

- Hử, nếu tôi không biết, chẳng lẻ chị đinh giấu tôi? - Tiểu Muội cau mày .

- Hazzz, vốn định qua chuyến Từ Thiện rồi sẻ nói cho em biết , có lẻ tôi sẻ không nói với bất cứ ai, nhưng nếu lựa chọn ở bên em tôi không muốn chúng ta có bí mật- Tịch Nguyệt thở dài.

- Chuyện gì? có liên quan đến chị ba sao?- Tiểu Muội ngờ vực. Cố gắng nhớ ra Tâm Bình và Tịch Nguyệt vốn là hai tuyến nhân vật không có liên quan nhau. Chẳng qua lúc Tâm Bình bị nữ Phụ Tiểu Muội đối xử tệ bạc thì nữ chính từng bênh vực Tâm Bình , đó là lần duy nhất Nữ Chính Lâm Tịch Nguyệt dành cho Tiểu Muội kia một ánh mắt tức giận ngoài ra đối với nữ Phụ Tiểu Muội , Tịch Nguyệt chính là không để nữ phụ vào trong mắt tĩnh lặng như mặt hồ ..Mà Khoan...

Tiểu Muội giật mình ngẫng đầu nhìn Lâm Tịch Nguyệt, chẳng lẻ tình huống thay đổi , Tâm Bình vốn là con riêng mẹ kế của cô và Kim Huyền ... Nhưng vì sao cô lại có cảm giác tình tiết truyện là đang được thêm vô.

- Em đang nghĩ gì ? - Tịch Nguyệt thấy cô như vậy chỉ cười hỏi

- Chẳng lẻ chị với chị ba - Tiểu Muội dở khóc dở cười , trời ạ, cô là đang ăn giấm chua với ...

- Hầu Tâm Bình là em của tôi.- Tịch Nguyệt cười khỗ đáp

Nam Chủ Tránh Ra, Ta chỉ Thích Nữ Phụ [ Bh, xuyên thư]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ