Sau khi mọi chuyện ổn thỏa. Jin dặn cô không được nói cho ai biết rằng họ đã làm lành. Lén lút về phòng cô mới thở dài nhẹ nhõm.
Đến chiều tối. Mọi người để ý sắc mặt của JungKook không được tốt cho lắm. Hỏi thì anh cũng chỉ trả lời là không sao.
Về phía Jin và cô. Hai người vẫn tiếp tục đóng vở kịch đó.
Bữa ăn không ai nhìn ai chỉ biết im lặng khiến cả bầu không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt vô cùng. JungKook nhìn Jin và cô rồi chán nản đặt đôi đũa xuống và nói.
- Em không ăn nữa.
- Sao em ăn ít thế. RM hỏi.
- Em đủ rồi.
Nói xong anh bỏ đi lên lầu. Nhưng anh đâu biết sau bóng lưng anh vừa khuất mọi người tụ tập lại thì thào gì đó.
Một tiếng trôi qua. JungKook vẫn ở trên sân thượng một mình. Ánh mắt ủ rũ buồn bã. Anh lẩm bẩm.
- Hôm nay là sinh nhật mình mà không ai nhớ ư? Mọi người quên thật ư? Hay vì chuyện của Ha Joon và anh Jin nên mọi người mới như vậy?
Đang lẩm bẩm thì bỗng phía sau có tiếng bước chân. Định quay lại thì có một vòng tay ôm anh từ phía sau. Đầu tựa lên lưng anh. Không cần nhìn cũng biết với chiều cao này là ai.
Anh đứng im không cựa quậy rồi lên tiếng.
- Ha Joonie ! Sao em lại lên đây ?
- Sao anh lại biết đây là em. Cô trả lời.
- Vì chỉ có em có chiều cao này thôi. Anh khẽ cười.
- Xì
Cô buông anh ra rồi tiến đến trước mặt anh nói.
- Bộ em lùn lắm sao.
- Phải! Nhưng dễ thương.
Nói xong anh ôm cô vào lòng. Cô cũng đưa tay vòng qua lưng anh ôm lại. Anh hỏi.
- Em có biết hôm nay là ngày mấy không. Anh tò mò
- Dạ biết.
- Vậy là mùng mấy nào?
- Mùng 1-9.
- Vậy em biết nay là ngày gì không? Anh hào hứng
- Không. Ngày gì vậy anh ?
- Không có gì đâu em.
Anh mắt anh ỉu xìu khi nghe được câu trả lời của cô. Anh buồn lắm chứ. Ngước lên nhìn thái độ của anh cô mỉm cười. Cô biết anh đamg nghĩ gì.
- Anh đi theo em.
Vừa nói cô vừa lôi anh
- Đi đâu vậy ? Anh thắc mắc
- Đi rồi biết.
Xuống lầu. Anh thấy cả nhà tắt điện rồi. Anh lại 1 lần nữa hụt hẫng vì lúc cô kéo anh xuống anh vẫn hy vọng mọi người cho anh một bất ngờ nhưng không. Mọi người đã về phòng đi ngủ hết rồi.
Cô dắc anh đứng trước cửa phòng anh. Anh hỏi.
- Về đây làm gì. ?
- Muộn rồi. Anh không ngủ à.
- Anh...
- Không cãi. Mở cửa vào phòng đi.
Nghe lời cô anh mở cánh cửa bước vào phòng. Căn phòng tối om. Anh nhớ là anh không có tắt điện mà.
Bỗng điện được bật sáng lên là " Bụp " tiếng pháo phát ra và bắt đầu những giọng hát.
- Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday to JungKook
Happy birthday to you
Nhưng tràng pháo tay vỗ bộp bộp làm anh hết sức bất ngờ.
- Mọi...mọi người. Anh rưng rưng
- Chúc mừng sinh nhật Kookie . All đồng thanh.
Mọi người cười nói vui vẻ. SuGa nói.
- Ha Joon con bé nghĩ ra trò này đó.
- Ơ. Sao anh khai em.
- Em quá đáng lắm nha. JungKook trách.
Cuối cùng buổi sinh nhật của JungKook được kết thúc vui vẻ cùng sự có mặt của mọi người. Anh rất vui và mong giây phút này là mãi mãi.
------
BẠN ĐANG ĐỌC
Truyện BTS ( Hoàn ) " Em không phải vệ sĩ ... mà là em gái bọn anh ."
Fiksi PenggemarFanfic BTS×Y/n ( LƯU Ý KHÔNG CHUYỂN VER) Mọi chuyện diễn ra ở tương lai đều bắt đầu từ quá khứ . Từ một cô bé vô từ hồn nhiên lại trở thành một con người lạnh lùng khó tính và vô tâm . Vì lí do thực hiện ước mơ cô phải sống chung với 7 con người lạ...