Chương 39

3K 133 0
                                    

"Joo... JooSun.."

NaEun lập tức quay sang nhìn khi nghe được tiếng người nói.
Mũi dao vẫn còn ở trước mặt JungKook, nếu như bây giờ cô thẳng tay mà đâm cậu thì sẽ xong... Nhưng cũng không hiểu sao lại có một chút gì đó chần chừ. Nhất là khi nhìn vẻ mặt sợ hãi này của cậu mặc dù trong lòng cảm thấy rất thỏa thích. Vậy mà tay không thể di chuyển được con dao đó.

"JungKook, đừng sợ."
JooSun cố gắng trấn an cậu, tình hình bây giờ quan trong nhất là phải vứt đi con dao đó. Nhưng nó đã quá gần với JungKook, thật tình anh cảm thấy mình quá vô dụng vì không thể làm gì lúc này... JungKook lại đang rất sợ hãi, vậy mà anh chỉ biết đứng ở đây.

"Jeon JungKook. Mày còn nợ tao rất nhiều thứ."
NaEun thu lại con dao, bắt đầu cầm lấy cổ áo cậu mà kéo mạnh. NaEun nhìn thẳng vào JungKook mà nói.
"Tại sao mày lại xuất hiện làm gì, các anh ấy đã tát tao... Nhưng ngược lại thì cố ra sức mà bảo vệ cho mày. Jeon JungKook, mày có biết tao hận mày đến cỡ nào hay không."

Đẩy JungKook sang một bên, JooSun liền đỡ lấy cậu.
JungKook cũng rất nhanh đã đứng thẳng lên, cậu nhìn sang JooSun. Cậu đang rất thắc mắc tại sao anh lại ở đây, và còn cả cậu nữa.

"Anh sẽ giải thích cho em nghe sao. Đừng lo lắng."
JooSun nói khẻ với cậu, anh còn mỉm cười để JungKook có thể yên tâm được phần nào hơn.

JungKook gật đầu, cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng thứ mà NaEun đang cầm trên tay quả thật rất nguy hiểm. Cô đang trong tình trạng tức giận, nếu như không kiềm chế được mà gây ra chuyện lớn thì thế nào.

"Cô bỏ dao xuống trước sẽ chúng ta từ từ mà nói chuyện được không."

"Hừ, mày nghĩ mình là ai mà có tư cách nói chuyện với tao. Chỉ cần gương mặt mày bị hủy thì sau này không còn cách nào để bám theo các anh nữa."

NaEun đưa dao ra chìa thẳng vào cậu, dù thế nào thì cô vẫn rất ghét gương mặt xinh đẹp đó của Jeon JungKook.
"Mày chỉ có được duy nhất gương mặt này thôi, hiện tại sự an toàn của công ty V.K ấy đang ở trong tay tao và JooSun, nếu như mày để tao hủy đi gương mặt thì có thể sẽ cứu được tập đoàn của họ."

JungKook liền nhìn sang JooSun, bàn tay đang nắm lấy tay áo anh cũng buông ra.
Lại chuyện gì đang diễn ra nữa, JooSun và NaEun đã làm gì các anh.
"JooSun, anh nói cho em biết. Có phải anh và cô ta đã làm hại đến các anh ấy."

Kang JooSun không thể giải thích cho cậu lúc này, anh chỉ có thể nhìn cậu và âm thầm thông báo cho 6 người họ biết.
"Anh sẽ không làm chuyện gì ảnh hưởng đến họ."

"Kang JooSun, anh còn giả vờ làm gì. Chuyện hợp tác lần này đã lan ra thị trường. Các nhà đầu tư cũng đã thu vốn vào V.K, bây giờ trong một ngày tiền lại được lấy đi hết."
NaEun cười nhẹ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng gương mặt của cậu. Từng chữ nói ra đều mang theo một ý nhạo báng JungKook.
"Mày nghĩ.. Các anh ấy sẽ như thế nào."

"Tại sao. Tại sao các người lại làm như vậy."
JungKook kiềm lại nước mắt, nhưng cuối cùng vẫn là không kiềm được mà bậc khóc lớn.

"Tại sao các người lại hại các anh ấy chứ. NaEun... Người cô hận chính là tôi, cứ nhắm vào tôi là được rồi."

"Nhưng các anh ấy lần này đến lần khác đều bảo vệ mày."
NaEun quát lớn. Gương mặt thể hiện rõ sự tức giận, mỗi lần nghĩ đến những cử chỉ yêu thương mà họ dành cho JungKook. Cô lại chỉ muốn hành hạ cậu thích đáng.

[AllKook]  Vốn dĩ quá nhu nhược (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ