Chương 3: Cuộc khám phá nơi ở của cô bé sơ sinh

3.8K 225 33
                                        

Đã được một tháng kể từ lúc tôi được sinh ra. Thời gian tôi có thể thức được đang dần dài ra. Tôi không cần phải ngủ suốt ngày như lúc mới sinh nữa.
Hiện giờ tôi đang nằm trong một cái nôi. Cái nôi của tôi có màu trắng, thành nôi khá cao, ít nhất là so với tôi. Trên đầu tôi có một vài món đồ chơi với đủ màu sắc. Khi tôi nằm ngửa trong nôi thì những món đồ ấy ở ngay trước mặt tôi, nhưng dù là thế nhưng mà tôi cũng chẳng với tôi chúng với đôi tay của trẻ sơ sinh này được. Mỗi khi có gió thổi thì chúng mới đung đưa, va vào nhau, tạo nên những tiếng kêu nghe khá vui tai.

Nôi của tôi được đặt trong một căn phòng riêng. Tất nhiên căn phòng đó là của tôi luôn. Cho một đứa trẻ vừa ra đời chưa được bao lâu một căn phòng riêng thế này, nhà tôi rộng tới cỡ nào đây?

Dù gọi là phòng riêng của tôi nhưng vì tôi còn nhỏ nên mẹ tôi lúc nào cũng ở trong phòng. Cứ mỗi lần tôi thức dậy là mẹ lại chơi với tôi một lát, cho tôi bú, sau đó tiếp tục chơi với tôi cho đến khi tôi mệt. Khi tôi mệt thì mẹ tôi lại ở tôi vào lòng, dùng chất giọng trong trẻo đó mà nhẹ nhàng hát ru tôi ngủ.

Trong phòng tôi không chỉ có mẹ tôi mà còn có một vài người hầu gái nữa. Đầu tiên là một cô gái khoảng 20 tuổi. Chị ấy có mái tóc màu nâu, đôi mắt lại có màu xanh lục. Chị ấy rất thích trẻ con thì phải. Chị ấy thường xuyên xin mẹ tôi cho ẵm tôi cơ mà. Tính cách của chị ấy, nói sao nhỉ, hơi tinh nghịch, nhí nhảnh. Vòng 1 cỡ B cup thì phải, trông khá phù hợp với tính cách năng động của chị ấy. Chị ấy thường xuyên biểu diễn ma thuật cho tôi xem lắm đó. Chị ấy có vẻ giỏi về phong ma pháp thì phải. Tôi không biết chắc lắm, vì chị ấy có bao giờ biểu diễn loại ma pháp khác đâu. Cứ mỗi khi tôi đưa tay lên với mấy món đồ chơi treo trên đầu giường thì chị ấy lại tạo ra một cơn gió khiến cho mấy món đó tạo ra tiếng kêu. Mấy lần đầu tôi thử với lên rồi thấy gió thổi như vậy tôi còn cứ tưởng là tôi biết dùng ma thuật rồi cơ, thật ngại quá đi. Cơ mà nghĩ lại thì ma pháp dùng để chơi như thế có sao không vậy? Mà kệ đi, đâu có ai nói gì chị ấy đâu. À, phải rồi nhỉ, tôi phải giới thiệu tên của chị ấy nữa chứ. Tên của chị ấy là Franica, mẹ tôi thường gọi chị ấy là Fran-chan. Tiện đây giới thiệu luôn, mẹ tôi tên là Cecilia, còn bố tôi tên là Lucas. Tên của tôi là do tên hai người họ ghép lại đó.

Người còn lại trong phòng cũng là một hầu gái luôn. Chị ấy tên là Minori. Trông chị ấy lớn tuổi hơn chị Franica một chút, chắc có lẽ là 23 tuổi. Chị ấy có mái tóc màu lam đậm, giống như màu của đá sapphire ấy. Đôi mắt chị ấy có màu xanh đậm như mắt luôn. Chị ấy có vẻ mặt trông khá nghiêm túc. Nghiêm túc chứ không lạnh lùng. Còn nữa, đó chỉ là vẻ ngoài bình thường của chị ấy thôi. Mỗi khi tôi dậy và chơi đùa với mẹ và chị Franica thì chị ấy toàn nhìn tôi chằm chằm không à. Chưa hết đâu nha, nhiều lúc tôi ngủ thì chị ấy còn bí mật đến để chạm vào tôi nữa á. Mà tôi hông nói cho mọi người biết đâu, lỡ chị ấy giận tôi thì sao. Với lại có muốn thì tôi cũng đâu có nói được. Hihi.

Chị Minori có vẻ khá giỏi về ma pháp hồi phục đó. Thiên chức của chị ấy có phải là trị liệu sư không nhỉ? Lí do tôi biết chị ấy có thể sử dụng ma pháp trị liệu á? Có một lần chị Franica đang chuẩn bị đồ ăn, rồi thì chị ấy lỡ cắt trúng tay mình, vậy là chị Minori niệm phép chữa cho chị Franica đó. Lúc chữa trị thì tay chị Franica phát ra ánh sáng nhẹ màu trắng tinh khiết. Sau đó thì tay chị ấy lành lại như là chưa bị gì luôn. Ma thuật thật là kì diệu quá đi à.
___________________________
Đã được hai tháng sau khi tôi được sinh ra rồi. Chắc vậy, vì tôi có lịch để xem đâu. Mẹ tôi vẫn ở trong phòng chăm sóc tôi suốt, nhưng có vài ngày tôi thức dậy vào ban đêm thì không thấy mẹ tôi đâu cả. Ừ thì, họ vẫn là người lớn mà, thế nên kệ họ đi ha.
Thời gian tôi có thể thức được vẫn tiếp tục dài ra, tuy là chỉ một chút thôi. Dù là một chút đi nữa thì đó vẫn là có tiến bộ rồi, thế nên đừng có mà ý kiến nha.

Tái sinh ở thế giới khác với hệ thống của gameNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ