Cố Tương về phòng, lại mở vali ra, lấy cuốn sách bên trong. Theo lời mẹ cô nói, quyển sách "Mê cung trí nhớ Matteo Ricci" đột nhiên xuất hiện trong tay cô. Bà Chử Cầm ngày kiếm bạc tỷ, năm đó cũng không để ý tới chuyện nhỏ này.
Trên giá sách của Cố Tương có rất nhiều sách, sách giáo khoa, sách hướng dẫn, thơ văn xuôi, các loại tiểu thuyết, còn cả hai dãy sách khác cũng là liên quan đến huấn luyện trí nhớ. Mỗi cuốn sách cô đều nhớ rõ, chỉ có "cuốn sách" không phải huấn luyện trí nhớ này biến mất trong kí ức của cô.
Cô có cuốn sách này từ nhỏ.
Cố Tương đọc lại nhật kí của mình. Cô không thể hiểu được sao hồi nhỏ mình lại ghi những nội dung mờ mịt kia, như thể cô sợ người khác đọc được, nên chỉ để cho mình hiểu. Lật ba quyển đều không xuất hiện cái tên "Cao Kình". Nằm trong dự liệu, cô cũng không quá thất vọng. Cô thả bốn quyển vào trong vali, thuận tay cầm quả táo đang cắn dở lên ăn. Ăn xong đi ra phòng khách ném hột, cô nhìn thấy Đồng Xán Xán đang ngồi bên bàn ăn vặt, suy nghĩ một chút, đi đến bên cạnh cô ấy, hơi nghiêng đầu, dự đoán chênh lệch chiều cao. Hình như là tầm 1m63.
Cô hỏi Đồng Xán Xán: "Cô nặng bao nhiêu?"
Đồng Xán Xán sửng sốt, nhìn đồ ăn vặt trên tay mình, những thứ này đều là của Cố Tương đấy. Đồng Xán Xán nuốt đồ xuống, vươn tay đưa cho Cố Tương, "Trả lại cho cô, xin lỗi, mai tôi mua..."
Cố Tương ngắt lời cô ấy: "Cô ăn đi, tôi không cần." Lại hỏi, "Cô nặng bao nhiêu?"
Đồng Xán Xán thấy cô không để ý đến chuyện này, lại bỏ đồ vào miệng, tuy không hiểu gì, nhưng vẫn trả lời: "Đã lâu không cân rồi, tháng trước hình như là 110 (*)."
(*)1kg Trung = 0,5kg Việt
"Hiện tại thì sao?"
"Hả? Để tôi cân xem." Đồng Xán Xán tìm một lúc không thấy có cân, "Đến nhà tôi cân đi, cô cũng có thể cân cùng."
Cố Tương không nhúc nhích.
Đồng Xán Xán lập tức bắt lấy cổ tay cô, "Đi nào, cô tới lâu như vậy còn chưa thăm nhà tôi, mang cô qua xem một chút."
Cố Tương bị cô ấy dẫn tới cửa đối diện. Bà Cao Mỹ Tuệ nghe nói Cố Tương là "thiên tài", đêm hôm khuya khoắt chợt thấy "thiên tài" tới nhà, bà nhất thời còn chưa kịp phản ứng. Cố Tương gật đầu chào hỏi bà, nhìn thấy Tiểu Thiện Thiện nghiêng nghiêng đi về phía mình, cô né ra, sau đó quay đầu nhìn cái cân dưới chân Đồng Xán Xán. Đồng Xán Xán nghiêng đầu, không có phản ứng gì. Cao Mỹ Tuệ ôm cánh tay, nghiêng đầu qua nhìn, mắt trợn lên: "121, mấy ngày nay con ăn gì thế?"
Một lúc sau, Cố Tương một mình quay về. Bà Văn Phượng Nghi đang chuẩn bị ngủ, nhìn thấy có một mình cô, hỏi: "Xán Xán đâu rồi?"
Vẻ mặt Cố Tương bình thản: "Cô ấy ngủ ở đây hai tuần, mập lên 11 cân, mẹ cô ấy bắt về rồi."
Bà Văn Phượng Nghi: "..."
Đồng Xán Xán không còn được ở phòng khách, cô rất nhung nhớ, sáng sớm dán vào rèm trong nhà họ Văn, nhỏ giọng: "Buổi sáng cháu không được ăn no, mẹ chỉ cho cháu húp mỗi bát cháo."